Nghe Dương Phàm nói vậy, Tô Mộng Dao oán hận lườm hắn rồi nói: "Nếu anh còn tiếp tục như vậy, từ nay về sau em sẽ không để ý đến anh nữa."
Dương Phàm mỉm cười nói: "Em xinh đẹp như vậy, lần đầu tiên gặp em, anh đã hạ quyết tâm cả đời này phải bảo vệ em thật tốt."
Khi Tô Mộng Dao nghe được lời này, trên mặt nở nụ cười tràn ngập hạnh phúc.
Cô ấy ngẩng đầu hỏi: "Vậy còn Vương Lệ Trữ thì sao?"
Dương Phàm giật mình, không biết trả lời thế nào.
Ngay lập tức thầm quyết định, sau này sẽ không bao. giờ hạ quyết tâm nữa.
Tô Mộng Dao thấy Dương Phàm không nói gì cũng không tức giận mà nói tiếp: "Chị Lệ Trữ rất tốt, lân đầu
†iên em cảm thấy mình không có ưu thế gì."
Dương Phàm vừa cười vừa nói: "Không có ưu thế thì tạo ra ưu thế."
Tô Mộng Dao ngẩng đầu lên, khó hiểu nhìn Dương Phàm.
Dương Phàm cười nói: "Chẳng hạn như gạo nấu thành cơm."
Nghe vậy, Tô Mộng Dao nhướng mày, tức giận nói:
"Anh vẫn chưa xong đúng không?”
Dương Phàm cười cười, không nói gì nữa.
Một lúc sau, Tô Mộng Dao có chút buồn bã nói: cảm thấy em như một vật cản trên con đường đi đến hạnh phúc của anh, giống như gặp yêu quái trên đường đi thỉnh kinh."
Dương Phàm nhìn thấy vẻ đáng yêu và xinh đẹp động lòng người của Tô Mộng Dao, trong lòng hẳn tràn đầy tình yêu thương.
Hắn an ủi: "Nếu em là yêu quái trên đường đi thỉnh kinh thì nếu con khỉ kia dám đến cứu anh, anh sẽ niệm kim cô chú để ép buộc con khỉ đó chạy đi."
"Anh sẽ bảo vệ em thật tốt, sẽ không để em phải chịu chút uất ức nào."
"Ngoại trừ trên giường, anh sẽ không để em phải khóc."
Đáng lẽ là khi Tô Mộng Dao nghe Dương Phàm nói vậy, trên mặt tràn đây hạnh phúc, cơ thể không nhịn được áp vào ngực Dương Phàm.
Chỉ là ngay khi lời cuối cùng được nói ra, khung cảnh ấm áp ngay lập tức bị phá hủy.
Tô Mộng Dao há miệng cắn mạnh vào vai Dương Phàm một cái.
"Để xem sau này anh còn dám đùa nghịch lưu manh nữa không."
Dương Phàm: "...
Giữa đàn ông và phụ nữ không đùa nghịch lưu manh thì làm gì? Vun đắp tình bạn trong sáng giữa nam và nữ à?
Ý định hôm nay sẽ ôm được người đẹp về nhà bị một vết cắn cắt đứt.
Xem ra nếu người kéo thuyền không sử dụng chút bạo lực, đúng là khó có thể làm cho chiếc thuyền nhỏ này nhúc nhích được.
Lúc này, âm nhạc trong sảnh ngừng lại, mọi người bắt đầu rời khỏi sàn nhảy, Dương Phàm cũng chỉ có thể tiếc nuối rời đi.
Sau đó là thời gian mọi người tự do giao lưu.
Một người đàn ông nhân cơ hội này đẩy một chiếc. xe nhỏ về phía trước, đi thẳng tới chỗ Hầu Hiểu Linh.
Người đàn ông đó là Khổng Học Văn, trên chiếc xe nhỏ này chở đầy 999 đoá hoa hồng đỏ.
"Wow" Trong đám người có người kinh ngạc kêu lên.
"Thật lãng mạn, cậu Khổng muốn cầu hôn à?”
Chỉ thấy Khổng Học Văn lấy ra một chiếc hộp từ trên người, từ từ mở ra trước mặt Hầu Hiểu Linh.
Sau đó anh ta quỳ một gối xuống đất, nói: "Hiểu Linh, chuyện trước đây đều là lỗi của anh. Anh đã không ở bên em khi em cần anh nhất."
"Em biết anh thật lòng với em mà, anh sẽ dùng hành động thể hiện..."
Hầu Hiểu Linh không ngờ anh ta lại hành động như: vậy nên cũng không biết phải làm sao.
Khi tỉnh táo lại, Hầu Hiểu Linh trực tiếp ngắt lời Khổng Học Văn.
"Đừng dây dưa với nữa được không, cất khuôn mặt giả tạo của anh đi."
Lời nói của Hầu Hiểu Linh khiến những vị khách có mặt đều ngơ ngác.
Nhìn thấy nghi thức này, khách mời xung quanh đã bắt đầu cảm động, chuẩn bị sau khi Khổng Học Văn thổ lộ tình cảm xong sẽ hô to: Đồng ý đi.
Không ngờ, Hầu Hiểu Linh đã trực tiếp ngắt lời Khổng Học Văn mà vẻ mặt còn chán ghét như vậy.
Khổng Học Văn không hề nản lòng mà nói tiếp: "Hiểu Linh, hãy cho anh một cơ hội để giải thích với em, anh có nỗi khổ riêng."
"Anh hứa cho dù sau này có xảy ra chuyện gì, anh sẽ là chỗ dựa vững chắc nhất của em, vì em..."
Hầu Hiểu Linh lại không khách sáo ngắt lời anh ta: "Anh làm như vậy chỉ khiến tôi càng ghét anh thêm, đừng nói nữa, tôi không đồng ý."