Vương Lệ Trữ nói xong thì khẽ cười, ngẩng cao đầu đi về phía trước.
Dương Phàm cười khổ đi theo phía sau.
Hai người đến một nơi tiếp khách được dựng tạm lên, nơi này không còn đông nghịt người như trước đó nữa, phần lớn khách hàng đến chúc mừng đều đã đến tiểu khu để tham quan biệt thự.
Vương Lệ Trữ mỉm cười quyến rũ với Dương Phàm và dân hắn vào nơi tiếp khách.
Bước vào nơi tiếp khách, nhìn thấy mức độ sang trọng bên trong, Dương Phàm không nhịn được thâm cảm thán:
Chỉ là dựng tạm lên thôi mà lại xa xỉ như vậy, hình như hơi lãng phí.
Xem ra phát triển bất động sản kiếm được khá nhiều tiền.
Trong nơi tiếp khách, tất cả người nhà họ Vương đều có mặt, ngồi trên cùng là một vị phu nhân.
Phu nhân búi tóc, mặc bộ sườn xám màu vàng cam có họa tiết hoa mẫu đơn.
Trên người toát ra khí chất khiến người ta không. dám khinh thường, người này không ai khác chính là mẹ của Vương Lệ Trữ, Ngụy Vân.
Vương Lệ Trữ dẫn Dương Phàm đến giới thiệu: "Mẹ, cậu ấy là Dương Phàm, là người đã cứu Vương Thiến.
Dương Phàm nghe vậy thì giật mình, vị phu nhân này nhìn sơ qua chỉ khoảng 40 tuổi, không ngờ lại là mẹ của Vương Lệ Trữ!
Vương Lệ Trữ cũng thật là, đến gặp trưởng bối mà cũng không báo trước một tiếng, thực sự là rất xấu hổ.
Ngạc nhiên thì ngạc nhiên, Dương Phàm vẫn lễ phép chào hỏi: "Chào dì."
Khuôn mặt Nguy Vân cũng không có quá nhiều cảm xúc, chỉ mỉm cười nhẹ, gật đầu với Dương Phàm.
Vương Phong thấy Dương Phàm đi vào, vội vàng tiến lên chào hỏi, nhiệt tình nhường chỗ.
Dương Phàm và Vương Lệ Trữ cùng nhau ngồi xuống, lúc này mới chú ý Vương Lệ Trữ đang nhìn một đám người, vẻ mặt có chút không vui.
Dương Phàm nhìn theo ánh mắt của cô ta, nhìn thấy một thanh niên mập mạp đang ngồi ở đó.
Mái tóc của người thanh niên được chải gọn gàng, kiểu tóc vuốt ra sau theo phong cách Hồng Kông, trông rất có tinh thần.
Trang phục của anh ấy là một bộ suit, mặc rất là gọn gàng, giống như con rể vừa đến cửa vậy.
Bên cạnh anh ta là một người đàn ông trung niên với vóc dáng vạm vỡ, khoảng năm mươi tuổi, tinh thần sảng khoái, khí chất không tầm thường.
Ánh nhìn của Dương Phàm vừa vặn chạm phải ánh mắt người thanh niên, chàng trai trẻ tỏ ra không hài lòng, trong ánh mắt tràn đầy sự khinh bỉ.
Dương Phàm cũng cười lạnh, thu ánh mắt lại.
Ngụy Vân nói với Vương Lệ Trữ: "Lệ Trữ, hôm nay cậu Tạ Phong Thành đến đây là muốn cầu thân* con."
*Tục lệ thời xưa, xin kết hôn với ai hoặc làm thông gia với gia đình nào đó.
Bà ta chỉ vào một chiếc hộp bên cạnh rồi nói tiếp: "Mười ba thỏi vàng khối này là sính lễ của nhà họ Tạ, ý con thế nào?"
Vương Lệ Trữ nghe vậy thì nhíu mày: "Mẹ, bây giờ là thời đại nào rồi, còn cầu thân, mẹ cho rằng chúng ta đang ở xã hội phong kiến à?"
Nói đến đây, cô ta liếc nhìn Tạ Phong Thành ở đối diện: "Tạ Phong Thành, anh đang làm gì vậy, tôi không phải đã nói với anh, chúng ta không thể rồi à."
Tạ Phong Thành mỉm cười nói: "Lệ Trữ, em biết rõ tấm lòng anh đối với em mà..."
"Được rồi, đừng nói nữa." Vương Lệ Trữ không đợi anh ta nói xong đã ngắt lời anh ta mà không hề khách sáo, lạnh lùng nói: "Với ai anh cũng có tấm lòng hết, đừng có giả vờ nữa."