Trong phòng Tổng thống, không có ai ngồi trên ghế sô pha, tất cả mọi người đều đứng quanh giường, bọn họ muốn nhìn xem Dương Phàm cứu người thế nào.
Dương Phàm không chút hoang mang, đầu tiên hắn lấy một cái bình không đến, sau đó c ởi quần áo Dương Vệ Quốc ra rồi gõ lên bụng ông ta.
Lý Thi Thi ở bên cạnh thấy vậy thì nhíu mày.
Tiến sĩ Cát khó hiểu hỏi: “Chú em, bệnh tình của Dương tiên sinh thế nào?”
Dương Phàm cười trả lời: “Dương tiên sinh không bị bệnh.”
Hắn vừa nói xong, tất cả mọi người đều ngạc nhiên.
Không bị bệnh à? Nhìn ông ta cứ như sắp chết vậy mà nói không bị bệnh là thế nào?
Vương Lệ Trữ rất tin tưởng Dương Phàm, tuy cô ta không biết Dương Phàm đang làm gì nhưng cô ta tin Dương Phàm đã tìm được nguyên nhân rồi.
Mặc dù Tô Mộng Dao đã thấy được y thuật của Dương Phàm, nhưng lúc này cô ấy cũng không khỏi lo lắng.
Dù sao thì ngay cả Tiến sĩ Cát và Lý Thi Thi đề bó †ay, y thuật của Dương Phàm chẳng lẽ lại giỏi hơn bọn họ à?
Tuy lần trước ở nhà thị trưởng, cô ấy thấy tài nghệ của Dương Phàm vượt qua Lý Thi Thi, nhưng trong đó có quá nhiều may mắn.
Người này dù sao cũng không nên làm bậy như vậy chứ, nhỡ đắc tội nhà họ Dương thì dù có là Vương Lệ Trữ cũng không bảo vệ được hắn.
Lý Thi Thi và Tiến sĩ Cát cũng bối rối, không biết Dương Phàm đang làm cái quái gì.
Lý Thi Thi nghi ngờ hỏi: “Không bị bệnh thì sao lại như vậy?”
Dương Phàm trả lời: “Theo lý thuyết thì Dương tiên sinh không bị bệnh nhưng trên thực tế cũng coi như là bị bệnh”
Mọi người khó hiểu, hắn đang nói cái gì vậy? Rốt cuộc là có bị bệnh hay không?
Đây không phải là bệnh Schrodinger à?
Anh em Dương Thanh Lục thấy hành động kỳ lạ của Dương Phàm thì cho rằng hắn vẫn còn mang thù, cố ý muốn sỉ nhục cha bọn họ.
Hai người vừa muốn tiến lên ngăn cản thì thấy Dương Phàm lấy ra một túi châm bạc ra.
Dương Phàm lấy châm bạc ra lần lượt đâm vào kỳ kinh bát mạch* của Dương Vệ Quốc, phong bế huyết khí ông ta lại.
*Còn gọi là Tám mạch khác kinh gồm: Mạch Xung, Mạch âm kiểu, Mạch Đới, Mạch Dương kiểu, Mạch Đốc, Mạch âm duy, Mạch Nhâm, Mạch Dương du.
Sau đó hắn khép hai ngón tay phải lại, tập trung khí lực gõ nhẹ vào bụng dưới của Dương Vệ Quốc, rồi di chuyển hai ngón tay dọc theo bụng hướng lên trên.
Lúc hai ngón tay hẳn đặt lên cổ Dương Vệ Quốc, miệng ông ta bỗng nhiên mở ra.
Khi Dương Phàm di chuyển ngón tay lên trên thì một con sâu màu đen giống sâu đậu bò ra khỏi miệng Dương Vệ Quốc.
Mọi người đứng xung quanh thấy cảnh này thì vô cùng hoảng sợ, Tô Mộng Dao và Dương Uyển Ngọc đều bịt miệng lại, suýt chút nữa đã nôn ra.
Lý Thi Thi khiếp sợ nhìn chằm chằm con sâu màu đen.
Tay trái Dương Phàm cầm bình không, tay phải búng một cái rồi nhét con sâu màu đen vào trong bình.
“Tảm đen của Trương Gia Giới?” Lý Thi Thi kinh ngạc thốt lên.
Dương Phàm nhìn cô ấy cười nói: “Cô cũng biết nhiều đấy, khó trách lại kiêu ngạo như vậy.”
Lý Thi Thi không để ý đến sự cười nhạo của hắn, ánh mắt phức tạp không biết đang nghĩ gì.
Dương Phàm thu châm bạc lại rồi nói với anh em nhà họ Dương: “Sửa soạn quần áo lại cho ông ta đi, khi nào ông ta tỉnh thì báo cho tôi, tôi có việc muốn hỏi.”
Nói xong, hắn đi ra ngoài ngồi xuống sô pha.
Vẻ mặt anh em Dương Thanh Lục đầy sự khó tin, bọn họ không ngờ răng trong bụng cha mình lại có một con sâu lớn như vậy.
Tiến sĩ Cát và Lý Thi Thi thấy Dương Phàm đi ra ngoài thì vội vàng bước tới kiểm tra cơ thể Dương Vệ Quốc.
Tô Mộng Dao ở bên cạnh vẫn đang cố gắng kiềm chế bản thân không được nôn ra. Truyện Khác
Tận mắt nhìn thấy con sâu bò từ miệng Dương Vệ Quốc ra, thật sự là quá ghê tởm.
Vương Lệ Trữ theo Dương Phàm ra ngoài, kinh ngạc hỏi: “Sao lại có một con sâu vậy?”
Dương Phàm khế cười, nói: “Chị từng nghe qua Cổ trùng chưa? Chắc là có người muốn lấy mạng Dương Vệ Quốc.”