Lúc này, một nhóm người từ cửa lớn bước vào hội trường.
Phía trước có một cô gái đẩy xe lăn, một người đàn ông trung niên ngồi trên xe lăn, người này mang theo. bình oxy, hít thở yếu ớt, như là có thể chết bất cứ lúc nào.
Đi theo phía sau cô gái là hai bác sĩ, cầm theo bình oxy, đi sau bọn họ là bốn người đàn ông mặc đồ vest.
Dương Phàm nhìn cô gái đó, khoảng hai mươi tuổi, mặc chiếc váy hoa màu hồng nhạt, bước đi nhẹ nhàng, rõ ràng là một võ giả.
Gương mặt của cô gái rạng ngời, ánh mắt rạng rỡ như sao lấp lánh, nụ cười như quả anh đào, cả người tràn đầy khí chất hoạt bát.
Chỉ là khuôn mặt xinh đẹp đó chứa đầy nỗi lo lắng, khi nhìn thấy đám đông trước mặt, cô gái trở nên bối rối.
Dương Phàm nhìn người đàn ông trung niên ngồi trên xe lăn, người này nội tạng đã suy kiệt, giống như trúng độc nhưng lại không phải, đang rất nguy kịch.
Biểu cảm của người đàn ông trung niên khiến Dương Phàm có cảm giác như đã từng gặp qua, có chút giật mình.
Hắn chắc chắn không quen người này, nhưng lại có một cảm giác quen thuộc.
Lúc này có một người đàn ông chạy vào, người đàn ông này khoảng ba mươi tuổi, mặc bộ đồ phong cách Trung Hoa có họa tiết rồng màu trắng, gương mặt đẹp trai, tư thế hiên ngang, bình thường nhìn đã đẹp rồi.
Gia đình này khá thú vị, đều là võ giả, thực lực hình như cũng không tệ lắm.
Người đàn ông vừa chạy vào đã nói với cô gái: "Không có ai bắt máy, chắc ồn quá nên không nghe được."
Cô gái nghe vậy thì hốt hoảng: "Vậy phải làm sao đây, cha sắp không chịu được nữa.
Người đàn ông đi đến phía sau đám đông, hét lên: "Nhường đường, nhường đường. "
Đám đông đều nhìn chằm chằm vào sân khấu trước mặt, không nghe thấy anh ta đang nói gì.
Dương Phàm đặt ly rượu trong tay xuống, chậm rãi bước về phía trước.
Thấy Dương Phàm ởi tới, cô gái giật mình nói: "Anh muốn làm gì?"
Dương Phàm cười nói: "Tôi là bác sĩ, tôi có thể giúp cô xem một chút."
Vừa nói vừa đặt tay lên mạch đập của người đàn ông trung niên ngồi trên xe lăn.
Chỉ thấy mạch đập của người đàn ông trung niên bỗng hưng phấn rồi chậm lại, cực kỳ kỳ lạ.
Dương Phàm mỉm cười: "Thì ra là vậy."
Cô gái định thần lại, đẩy tay Dương Phàm ra: "Anh là ai? Đừng gây rắc rối. "
Cô gái đang tập trung tìm người nên khi nhìn thấy Dương Phàm là người lạ, đương nhiên phải đề phòng.
Thấy Dương Phàm trực tiếp ra tay, tức giận trừng mắt nhìn hắn.
Dương Phàm nhẹ nhàng cười nói: "Đừng căng thẳng như vậy, tôi có thể chữa khỏi bệnh của cha của cô."
Sao mà cô gái có thể tin được, lập tức trừng mắt nhìn Dương Phàm, hét lên: "Anh tiến lên một bước nữa, đừng trách cấp dưới của tôi vô tình."
Ban đầu, Dương Phàm có cảm giác thân thiết với người đàn ông trung niên này, nên hắn mới chủ động ra tay, bây giờ bị mất mặt, hắn đương nhiên không nói nữa.
Lúc này, người đàn ông có khuôn mặt xinh đẹp đã quay lại nhìn chằm chằm vào Dương Phàm, anh ta cẩn thận quan sát Dương Phàm một lúc rồi không nói gì.
Cha anh ta đã bị bệnh hơn một tháng, bọn họ đã đi khám các bác sĩ nổi tiếng mà không có kết quả gì.
Sau đó, bọn họ công khai treo thưởng, bác sĩ đến cũng không ít, nhưng tiếc là không ai biết cha anh ta bị bệnh gì.
Đương nhiên anh ta không thấy Dương Phàm có thể có cách gì, dù sao hắn còn quá trẻ.
Lúc này cuộc họp quảng bá đã kết thúc, nhiều người đã rời khỏi hiện trường, chỉ còn lại một nửa đông đảo chủ yếu là những người có ý định về quyền đại diện cho thuốc mỡ trị sẹo Tuyết Phù.
Thấy đám đồng giải tán, người đàn ông vội vàng chạy vào tìm kiếm xung quanh..
Bỗng nhiên khuôn mặt người đàn ông vui vẻ hẳn lên, anh ta hét lên với cô gái rồi vội vàng chạy về phía một nhóm người.
Cô gái mừng rỡ vội vàng đẩy xe lăn đi theo.
Dương Phàm uống hết rượu trong ly, không có gì làm nên cũng đi theo.
Thì thấy một người phụ nữ xinh đẹp đang bắt mạch cho người đàn ông trung niên, người phụ nữ nhíu mày, thời gian càng lâu thì càng nhíu chặt hơn.
Cô ta thở dài, cảm thấy có lỗi nói: "Xin lỗi cậu Dương, bệnh của cha anh tôi bất lực."