Thấy Tống Đào ra tay ngăn cản, Vương Phong vội vàng bước đến nói: “Chủ nhiệm Tống, chàng trai trẻ này là một bác sĩ Đông y, y thuật rất tốt nên ông để cho cậu ấy xem thử đi.”
Tống Đào mở miệng nói: “Bác sĩ Đông y? Ha ha, chẳng qua chỉ là mấy chiêu lừa người thôi, có thể chữa khỏi bệnh à?”
“Tổng giám đốc Vương ở thương trường đã lâu nên không biết nhiều về mấy sự cố y khoa này đâu, nhưng nhất định đừng để mấy tên lang băm có ý đồ không tốt này lừa.”
Vốn dĩ Dương Phàm cũng không có ý định để ý đến ông ta nhưng khi nghe được câu này thì lại cau mày.
Hiển nhiên hắn biết sự uyên thâm của Đông y nhưng đáng tiếc là bây giờ có nhiều thứ đã bị tư bản hủy hoại rồi.
Đừng nói là Đông y mà ngay cả thảo dược trong Đông y cũng không còn được như trước nữa.
Về phần những thang thuốc đó thì có rất nhiều vị thuốc đã không còn tồn tại từ lâu nên đã bị cắt giảm khỏi đơn thuốc.
Có những người được gọi là chuyên gia về Đông y nhưng lại chẳng biết gì, còn thử nghiên cứu các thành phần dược liệu trong đó.
Có rất nhiều loại dược liệu sử dụng trong Đông y đều vận dụng năng lượng của ngũ hành, làm sao nói rõ được thành phần trong đó chứ?
Một sự kế thừa tốt đẹp như vậy lại bị buộc phải tụt hậu.
Dương Phàm hơi khó chịu nói: “Ai nói với ông những thứ trong Đông y là lừa người? Ông có hiểu rõ Đông y không?”
Chủ tịch đã dạy họ: Nếu không kiểm tra thì không được lên tiếng.
Nhưng có rất nhiều người thiếu hiểu biết, một khi có cơ hội thì lại huyên thuyên về những thứ mà mình không hiểu.
Tống Đào nghe Dương Phàm nói vậy, trên mặt ông †a lộ ra vẻ kinh thường, ông ta nói: “Cậu không cần quan tâm tôi có hiểu hay không, ngày nay Đông y phát triển đìu hiu như thế chứng tỏ nó rất kém.”
Dương Phàm khẽ mỉm cười nói: cho mấy người bệnh này thế nào?”
Vậy ông định chữa
Tống Đào ngang ngược nói: “Cậu không cần quan †âm tôi chữa thế nào, nếu cậu có năng lực thì chữa khỏi cho tôi xem.”
Dương Phàm cười nhạt nói: “Nếu ông đã không thể chữa khỏi thì đứng sang một bên xem thử tôi có thể chữa hay không.”
Đương nhiên Tống Đào hiểu được hàm ý trong câu nói của Dương Phàm, ông ta cười khinh thường.
“Đừng cố lòe thiên hạ ở đây, bệnh viện chúng tôi sử dụng những trang thiết bị tiên tiến nhất mà còn chưa tìm được nguyên nhân phát bệnh.”
“Thật sự không biết cậu lấy tự tin từ đâu ra?”
Hai y tá đứng phía sau cũng hơi bĩu môi, Chủ nhiệm Tống và viện trưởng Phó Hoàng đều là chuyên gia về tâm thần học, họ đều có kinh nghiệm làm nghề y mấy chục năm rồi.
Đến bây giờ họ còn chưa tìm ra nguyên nhân bệnh nhưng chàng trai trẻ này chỉ liếc nhìn một cái lại nói rằng hắn có cách chữa bệnh.
Đúng là khoe khoang khoác lác mà.
Trong lòng Vương Phong vui mừng khi nghe Dương Phàm nói có cách chữa.
Xuân Phong Hải Đường sắp thực hiện hoạt động tuyên truyền, đó là khu biệt thực mà anh ta đã tiêu tốn rất nhiều tâm huyết để xây dựng.
Nếu vào lúc mấu chốt này mà có người có tâm cơ muốn lợi dụng chuyện này để gây tiếng vang lớn thì anh †a sẽ mất trắng tất cả những gì đã đầu tư.
Khu biệt thự này cũng sẽ biến thành một trò cười, trở thành một vết nhơ trong lịch sử đầu tư của anh ta.
Anh ta thấy Dương Phàm lấy ra một gói kim bạc, Tống Đào bật cười nói: “Châm cứu? Còn muốn dựa vào cái này để giả danh lừa lọc bịp sao?”
Cô y tá đứng phía sau ông ta cũng cười chế giễu nói: “Không kiểm tra tình trạng bệnh, anh diễn kịch thì cũng nên diễn giống chút chứ?”
“Bây giờ trạng thái tâm lý của bệnh nhân không ổn định, nếu để xảy ra chuyện anh có chịu trách nhiệm được không?”
Phó viện trưởng đứng một bên nhìn thấy Dương Phàm nói trên trời dưới biển thì tiến lên một bước nói với Vương Phong: “Tổng giám đốc Vương, bây giờ chưa rõ tình trạng của bệnh nhân, nếu để cậu ta làm bừa như vậy. mà xảy ra chuyện gì thì chúng tôi sẽ không chịu trách nhiệm.”
Vương Phong hơi lưỡng lự, anh ta suy nghĩ lúc lâu rồi gật đầu: “Tôi tin tưởng Dương thần y, để cậu ấy thử cũng không sao cả.”
Lần trước Dương Phàm cũng đã xóa được vết sẹo trên cánh tay của Vương Thiến, đó là chuyện mà các bệnh viện hiện đại bây giờ cũng không làm được.
Lần này Vương Phong nghĩ, thay vì cứ kéo dài mãi như vầy thì chỉ bằng cứ để Dương Phàm thử một lần, biết đâu lại có kỳ tích xảy ra.
Mấy người bọn họ nghe Vương Phong nói vậy thì cũng không nói thêm gì nữa, suy cho cùng bọn họ cũng không dám đắc tội với vị hội trưởng này.
Mọi người đều nhìn Dương Phàm với vẻ mặt bỡn cợt, thậm chí chàng thanh niên này còn không bắt mạch được, hiển nhiên bọn họ không nghĩ là Dương Phàm có thể chữa khỏi bệnh cho những người này.