Sau hành động vừa rồi, cô ấy cũng hiểu ý Trác Gia Huy.
Cô ấy thầm nghĩ nếu hắn ta còn dám đụng chạm thêm lần nữa, cô ấy sẽ trở mặt và tìm con đường hợp tác khác.
Uống thêm mấy ly rượu, Trác Gia Huy càng nghĩ càng giận, có việc muốn hắn ta giúp đỡ mà còn tỏ ra tự cao như vậy.
Nhìn thấy dáng vẻ xinh đẹp của Tô Mộng Dao, hắn liếm liếm môi.
Một người phụ nữ xinh đẹp như vậy, nếu bỏ lỡ thì thật đáng tiếc quá.
Nghĩ tới đây, trong mắt Trác Gia Huy hiện lên vẻ tàn nhãn.
Hắn ta lấy điện thoại di động ra, gửi một tin nhắn.
Một lúc sau, một chiếc xe thể thao Porsche dừng trước cửa Câu lạc bộ giải trí Thịnh Thế Hoàng Cung, một chàng trai trẻ bước xuống xe.
Người đàn ông trẻ tuổi có vóc dáng trung bình, mặc. áo phông Prada, quần Armani và giày da, đeo một chiếc Patek Philippe trên cổ tay.
Cùng lúc đó, một chiếc xe thương vụ màu đen dừng bên cạnh anh ta, bốn vệ sĩ cường tráng mặc vest bước xuống xe.
Sau khi bốn người xuống xe, bọn họ đi theo chàng trai trẻ bước vào câu lạc bộ.
"Đến bao giờ mới có thể trưởng thành và có khuôn mặt chín chắn như các bạn cuối cấp..."
Trần Lê chọn bài hát Tuổi thơ của La Đại Hựu để hát.
Cửa phòng bị đẩy ra, người dẫn đầu là chàng trai trẻ vừa bước xuống từ chiếc Porsche.
Ngay khi chàng trai vừa bước vào, tiếng hát lập tức dừng lại, đám người Trần Lê khẽ cau mày nhìn những vị khách không mời mà đến này.
Chàng trai trẻ liếc nhìn xung quanh một lúc rồi dừng ánh mắt ở Tô Mộng Dao, mỉm cười hài lòng.
Nhìn thấy người vừa đến, Trác Gia Huy vội vàng đứng dậy, mỉm cười chào hỏi: "Tạ thiếu gia, ngài đến rồi, mời ngồi."
"Để tôi giới thiệu với mọi người, đây là cậu Tạ Dũng, hội trưởng thương hội Kim Sĩ Đốn."
Đám người Trần Lê nghe vậy đều sửng sốt, không ngờ Trác Gia Huy thực sự quen biết người của thương hội Kim Sĩ Đốn.
Thương hội Kim Sĩ Đốn, giống như thương hội Thuận Thái, là một trong bốn thương hội lớn.
Đây thực sự là một tập đoàn tài chính lớn.
Trác Gia Huy vui vẻ nhường chỗ ngồi: "Tạ thiếu gia, mời ngồi, chúng ta uống vài ly."
Tạ Dũng đẩy Trác Gia Huy ra, nói: "Các người cũng xứng uống rượu với tôi, cút nhanh đi đừng cản trở việc kinh doanh của tôi."
Nói xong, anh ta xua tay ra hiệu cho cấp dưới đuổi người.
Khổng Đức Thắng và Hạ Chi thấy không ổn nên nhanh chóng chạy ra ngoài.
Trần Lê và Tô Mộng Dao cũng đang định bước ra ngoài thì bị Tạ Dũng ngăn lại.
Tạ Dũng nhìn chằm chằm vào Tô Mộng Dao, trên môi nở một nụ cười vui vẻ.
"Cô ấy có thể đi, nhưng cô phải ở lại, nếu không thì tôi đến đây làm gì?”
Tô Mộng Dao lạnh lùng nói: "Chúng ta không quen nhau, làm ơn tránh ra."
Tạ Dũng cười: "Không quen biết thì sao, chút nữa cũng sẽ quen thôi."
Trần Lê nhìn đôi mắt háo sắc của Tạ Dũng, cô ấy bước tới nói: "Anh muốn làm gì, nếu anh còn như vậy, tôi sẽ báo cảnh sát."
Làm sao cô ấy có thể đi mà bỏ Tô Mộng Dao lại một mình.
Tạ Dũng cười khẩy, tát vào mặt Trần Lê.
Trên mặt Trần Lê lập tức xuất hiện một dấu bàn tay đỏ tươi.
"Sao anh lại đánh người?" Tô Mộng Dao tiến lên muốn nói lý.
Một người phía sau Tạ Dũng đưa tay ra, túm tóc Trần Lê, kéo cô ấy ra ngoài.
Tô Mộng Dao muốn bước tới ngăn cản nhưng lại bị hai vệ sĩ chặn lại.
Tạ Dũng đi về phía Tô Mộng Dao, cười nói: "Đúng là một người phụ nữ xinh đẹp, đừng sợ, hôm nay tôi sẽ yêu em thật nhiều."
Tô Mộng Dao buộc phải lùi lại, cô ấy nhận ra sự nguy hiểm nhưng đã quá muộn.
Trác Gia Huy bước tới, cười nói: "Tạ thiếu gia, ngài hài lòng chứ, sau khi ngài chơi xong để tôi nếm thử được không?”
Tô Mộng Dao rất ngạc nhiên, vốn dĩ cô ấy nghĩ Trác Gia Huy có thể đứng ra nói thay cô ấy một câu, nhưng không ngờ người này lại do hắn ta gọi đến.
Người đàn ông này thật vô liêm sỉ.