Tuyệt Thế Long Thần

Chương 153: C153: Chỉ thắng chứ không thua




Nghe Dương Phàm nói vậy, người của gia tộc Mộ Dung đầu tiên là sửng sốt sau đó bật cười.

Rốt cuộc thì ai đang đối đầu với ai?

Theo như suy nghĩ của bọn họ, Dương Phàm đã đến với gia tộc Mộ Dung, tuy cứu được con tin nhưng hắn đã là cá ở trong chậu, sẵn sàng bị làm thịt, chỉ có thể mặc gia tộc Mộ Dung xử trí.

Nhưng bây giờ hắn nói những lời như vậy là để cho gia chủ Mộ Dung một cơ hội.

Điên, đúng là quá điên rồ.

Hắn không chỉ điên mà còn rất ngu ngốc, không hiểu được tình huống.

Mộ Dung Thái cũng nở nụ cười, ông ta không nhìn thấu tu vi của Cao Đại Cường nên bình thường phải cẩn thận hơn.

Nhưng Cao Đại Cường dù sao cũng chỉ hai mươi tuổi, cho dù anh ta tu luyện từ khi còn trong bụng mẹ cũng sẽ không bao giờ là đối thủ của ông ta.

Mộ Dung Thái ngẩng đầu cười: "Được, được, được."


Dù miệng nói như vậy, nhưng trong lòng ông ta thực sự đầy rẫy sự khinh thường.

Theo như ông ta thấy, Dương Phàm chỉ là ếch ngồi đáy giếng, không biết khác biệt giữa Ngưng Đan Cảnh và Luyện Khí Cảnh.

Cho rằng mình đã giết trưởng lão nên mới kiêu ngạo như vậy, ông ta không ngại dạy cho Dương Phàm một bài học.

Nhưng dù sao ông ta cũng là chủ của một gia tộc, phần kiêu ngạo này vẫn phải có.

Mộ Dung Thái tiến lên một bước nói: "Thế này đi, chỉ cần thằng nhóc này có thể tiếp được mười chiêu của tôi, tôi và cả gia tộc Mộ Dung sẽ không tính toán với cậu nữa."

"Hôm nay, tôi sẽ để các cậu bình yên rời khỏi đây, không ai trong gia tộc Mộ Dung có quyền ngăn cản cậu."

Trưởng lão Mộ Dung Toàn ở một bên tiến lên một bước nói: "Gia chủ..."

Ông ta vừa nói xong, Mộ Dung Thái đã ngăn ông ta lại.

Khi Mộ Dung Thái thấy Dương Phàm còn trẻ như vậy mà có thể giết chết một bán bộ Ngưng Đan Cảnh như Mộ Dung Cao thì trong lòng cũng có chút e dè.

Một thiên tài như vậy tuyệt đối không thể không có chỗ dựa.

Cộng với việc Dương Phàm một mình đến gia tộc Mộ Dung với phong thái nhẹ nhàng như vậy, ông ta càng khẳng định sau lưng hẳn có người chống lưng.

Ông ta vừa mời được Kiếm Tinh của Phi Vân Tông đến nhà mình, Kiếm Tinh là sư phụ của Kiếm Trần và Mộ Dung Cổ.

Cả hai đồ đệ đều bị Dương Phàm giết chết, cho nên Kiếm Tỉnh đương nhiên sẽ không buông tha Dương Phàm.

Cho dù Cao Đại Cường có thể tiếp được mười chiêu của ông †a, ông ta cũng chỉ nói gia tộc Mộ Dung sẽ thả người đi, lại không nói Kiếm Tinh sẽ thả người đi.

Bằng cách này, mâu thuẫn sẽ được chuyển sang Phi Vân Tông, coi như Dương Phàm thật sự có bối cảnh lớn thì cũng sẽ do Phi Vân Tông ra mặt giải quyết.


Chưa kể đến thế lực có thể chống lại Phi Vân Tông ở Giang Thành hay là cả tỉnh Đông Hải cũng không nhiều.

Trong lòng Mộ Dung Thái thầm nghĩ vậy, từng bước đi về phía Cao Đại Cường.

"Nếu cậu ta không tiếp được mười chiêu của tôi thì sao?"

Dương Phàm cười nói: "Không tiếp được là không tiếp được, còn thế nào nãy?"

Vừa nói xong, cả gia tộc Mộ Dung đều bật cười, trong mắt bọn họ, Dương Phàm là kẻ hèn nhát.

"Cậu còn dám thách thức chúng tôi, haha."

"Bây giờ gia chủ đang ở Ngưng Đan Cảnh, sao có thể bị một thằng nhóc miệng còn hôi sữa có thể khiêu khích được."

"Đợi sau khi gia chủ hạ gục bọn họ, tôi sẽ hành hạ hai tên ngốc này một chút."

"Tôi sẽ chịu trách nhiệm hành hạ người phụ nữ đó, haha."

Nhóm nam nữ thanh niên cười vang, tỏ vẻ tự tin sẽ chiến thắng. Đọc‎ 𝘁𝙧𝗎yện‎ ch𝗎ẩn‎ không‎ q𝗎ảng‎ cáo‎ (‎ 𝐓R𝗨M𝐓R‎ 𝗨𝙔ỆN.𝖵n‎ )


Dương Phàm đương nhiên sẽ không nói những lời ngu ngốc như: "Nếu không tiếp được mười chiêu của ông, chúng tôi sẽ giao quả cầu sắt ra rồi tự sát để xin lỗi."

Không phải hắn không có lòng tin đối với Cao Đại Cường, chủ yếu là vì hành vi của gia tộc Mộ Dung đã chạm đến điểm mấu chốt của hắn, hôm nay đương nhiên phải có sự kết thúc.

Mộ Dung Thái nghe vậy thì khóe miệng giật giật, hắn không phải đang đùa với ông ta sao?

Nói đánh cược mà tiền đặt cược cũng không bỏ, hắn cho rằng ông ta đang làm từ thiện à? Chỉ thắng chứ không thua.

Chỉ là Cao Đại Cường không cho ông ta cơ hội nói chuyện đã giơ năm đấm lên đánh về phía ông ta.

Thấy cá cược không công bằng, trưởng lão Mộ Dung Toàn vội vàng bước tới và hét lên: "Chờ một chút."

"Ồn ào."

Dương Phàm từ xa vung tay một cái, một luồng ánh sáng đỏ lập tức đánh thẳng vào người Mộ Dung Toàn.

Mộ Dung Toàn muốn né cũng né không kịp, chỉ có thể đối mặt.