Tuyệt Thế Long Thần

Chương 147: C147: Hết chuyện để nói rồi à




Thấy Dương Phàm chỉ cười chứ không nói gì, Dương Ngọc Lan càng tức giận hơn.

"Cậu cười cái gì, thấy chúng tôi phải chờ cậu ở bên ngoài vui lắm sao?”

Tô Phỉ vừa bị Tô Mộng Dao đạp một cái nên cũng trút giận lên đầu Dương Phàm.

"Không có năng lực mà còn học cách cười nhạo. người khác, có năng lực thì đừng có chần chừ."

Triệu Quế Hoa cũng hùa theo: "Anh ta thì có thể có năng lực gì, nếu có năng lực thì đã không quan tâm đến †ài sản của nhà họ Tô."

Theo quan điểm của bọn họ, Dương Phàm mặt dày bám lấy Tô Mộng Dao là vì khối tài sản hàng trăm triệu của nhà họ Tô.

Cho nên bọn họ cũng vô cùng căm ghét Dương Phàm.

Hơn nữa, nếu không có sự xuất hiện của Dương Phàm, không chừng Tô Mộng đã gả vào nhà họ từ Từ hoặc nhà họ Mộ Dung từ lâu rồi.

Đến lúc đó, không chỉ Tô Quốc Đống trở thành tổng giám đốc của tập đoàn Tô Thị mà địa vị của cả nhà họ Tô ở Giang Thành cũng sẽ tăng lên.


So sánh với bây giờ thì không biết tốt hơn biết bao. nhiêu lần.

Một nhóm những người phụ nữ trang điểm đậm đứng cách đó không xa trông thấy dáng vẻ của Dương Phàm thì lập tức cười chế nhạo.

"Đàn ông mà sống như thế này thì thà chết đi còn hơn."

"Đúng là mặt dày mà, bất cứ người đàn ông nào chịu cố gắng thì một năm cũng kiếm được mấy triệu, còn hơn ở đây bị người ta khinh bỉ."

"Cô thì biết cái gì, người ta chỉ muốn ăn bám thôi."

"Các chị em hãy tỉnh táo nhé, sau này không được †ìm đối tượng như vậy nha."

"Đừng gây rối nữa, ngoại trừ những thanh niên giàu có đó ra, những người đàn ông này làm sao lọt vào mắt xanh của chúng ta. "

Mấy người phụ nữ nhỏ giọng nói chuyện, mỗi người một câu.

Tô Phỉ thấy Dương Phàm trở thành tâm điểm của sự chỉ trích, tiếp tục nói: "Không phải anh biết cách gọi điện thoại à, gọi một cuộc nữa thử xem có người nào nhường. một phòng không."

Theo như cô ta thấy, có lẽ Dương Phàm quen biết một nhân vật lớn nào đó, nhưng mà hai cuộc điện thoại trước đó của Dương Phàm có lẽ đã làm người ta mất hết kiên nhẫn.

Dù sao thì ai lại đi phục vụ một kẻ không có chút giá trị lợi dụng nào hết lần này đến lần khác.

Tô Mộng Dao thấy một số người chuyển sự chú ý sang Dương Phàm cũng hơi băn khoăn.

Gô ấy nói: "Các người có năng lực thì tự mình nghĩ cách đi, không có năng lực thì cứ ngồi đợi, trông cây vào. Dương Phàm làm gì."

Đám người Tô Phỉ nghe vậy thì không nói gì thêm nữa.


Mấy người phụ nữ đứng cách đó không xa vẫn nhỏ giọng bàn tán.

"Có điều kiện như vậy mà còn nói đỡ cho dạng đàn ông này, đúng là quá uổng phí."

"Cậu tưởng ai cũng như chúng ta, nhìn thấu mọi việc như vậy à."

"Xinh đẹp như vậy mà yêu cầu còn thấp nữa." Tô Mộng Dao không thể chịu đựng được nữa, trực tiếp đứng dậy, nói với một số "quý cô: "Chuyện của tôi không đến lượt các cô xoi mói."

"Ít nhất tôi tốt hơn các cô nhiều, dáng vẻ chẳng ra làm sao mà nghĩ mình đẹp lắm à."

Mấy quý cô bị khí thế mạnh mẽ của Tô Mộng Dao. làm cho không nói được lời nào.

Một lúc lâu sau, một cô gái với phong cách đại mỉa mai: "Chúng tôi thà thiếu còn hơn làm ẩu, sẽ không bao giờ nhượng bộ, cô đúng là làm mất mặt người phụ nữ.

Tô Mộng Dao còn muốn nói thêm cái gì, bị Dương Phàm ngăn lại.

"Đừng tính toán với loại người thích nằm mơ giữa ban ngày làm gì, anh đưa em lên phòng VỊP chí tôn ở tầng cao nhất."

Mấy "quý cô" nghe vậy thì giật mình. Ngay lập tức, một loạt tiếng cười nhạo vang lên.


"Phòng VIP chí tôn? Anh đang làm trò hề à? Ở đây có phòng riêng bình thường, phòng VIP hoàng kim và phòng VỊP kim cương, anh giả bộ thì có thể chuyên nghiệp hơn được không?”

"Lại còn phòng VỊIP? Anh có biết một lần nạp tiền vào phòng VIP hoàng kim là bao nhiêu không? 10 triệu, đó là biểu tượng của địa vị."

"Anh còn muốn trở thành VIP của khách sạn Thiên Hải, nếu anh là VIP, hôm nay tôi sẽ theo anh về nhà."

Dương Phàm cười nói với Tô Mộng Dao: "Em thấy không, người muốn theo anh về nhà không ít đâu, nếu anh không biết từ chối thì sao mà được?”

Tô Mộng Dao nghĩ đến tình huống xấu hổ vào ban ngày, trừng mắt nhìn Dương Phàm một cái.

Hết chuyện để nói rồi à.

Cô ấy còn chưa kịp nói, Dương Phàm đã lấy ra một tấm thẻ, đi về phía quầy lễ tân.

Nhân viên lễ tân cũng cảm thấy có chút quen thuộc. khi nhìn thấy Dương Phàm, nhưng nhất thời lại không nhớ ra.