Tuyệt Thế Long Thần

Chương 145: C145: Bọn tao là ai ư mày sẽ sớm biết thôi




Nhìn thấy một nhóm người hùng hổ xông vào nhóm tập đoàn Hồng Hạo, Cao Đại Cường cũng đoán được là sắp xảy ra chuyện rồi.

Anh ta lớn tiếng quát lên với đám người ở phía trước: "Các người đang làm gì vậy?"

Người dẫn đầu là một gã đàn ông hói đầu, người đàn ông này có thân hình gầy gò, trên người cũng toát ra khí tức của cường giả.

Cao Đại Cường cũng không rành về võ đạo cho lắm, trong lòng vô thức trở nên thận trọng.

Người đàn ông này cười ha ha rồi nói: "Mày chính là Cao Đại Cường phải không? Nghe nói là mày có quan hệ rất tốt với Dương Phàm."

Cao Đại Cường không biết đây là địch hay bạn, nhàn nhạt hỏi: tôi, nhưng mấy người là ai?"

Người đàn ông đầu trọc cười xấu xa: "Bọn tao là ai ư, mày sẽ sớm biết thôi.

"Dẫn đi."


Gã ta phất phất tay với đám người phía sau, ra hiệu cho bọn họ tiến lên dẫn Cao Đại Cường đi.

Lúc trước Dương Phàm đã từng dặn dò Cao Đại Cường, gặp phải người nào đến gây chuyện thì cứ đè bọn họ xuống rồi tính tiếp.

Cao Đại Cường không hề sợ hãi, nhìn thấy sáu, bảy người mặc quần áo luyện võ đang xông về phía mình, anh ta âm thầm vận chuyển chân khí hàn băng trong cơ thể.

Nhưng anh ta đánh giá quá cao những người này rồi, nói chính xác hơn là đánh giá thấp bản thân quá.

Vừa đánh ra một cú đấm mà cứ như đánh một đứa trẻ, ngay tức khắc, vài tên đệ tử của gia tộc Mộ Dung đã bị đánh ngã xuống đất.

Tất cả mọi người đều sững sờ, bọn họ không ngờ Cao Đại Cường nhìn có vẻ bình thường mà lại tài năng đến vậy.

Người đàn ông đầu trọc cũng hơi ngẩn ra, trực tiếp lấy ra một con dao ngắn và đâm về phía Cao Đại Cường.

Nhìn thấy khí thế cuộn trào mãnh liệt của tên đầu trọc kia, Cao Đại Cường sử dụng La Hán quyền tám bước.

Người đàn ông hói đầu chỉ ở trình độ Luyện Khí Cảnh trung kỳ, sao có thể chịu được đòn tấn công của Cao Đại Cường.

Chỉ với một cú đấm, người đàn ông hói đầu đã bị đánh bay hơn mười mét, đập mạnh vào bức tường phía sau và ngã xuống đất.

Lưỡi dao sắc bén trong tay gã ta cũng lập tức bị tuột khỏi tay, lạch cạch rơi xuống sàn nhà.

Cao Đại Cường cũng ngạc nhiên, anh ta không ngờ bản thân lại mạnh mẽ như vậy, dù sao anh ta cũng không có kinh nghiệm chiến đấu gì.

Sau khi giải quyết xong những người này, Cao Đại Cường lấy điện thoại di động ra bấm gọi cho Dương Phàm.

Lúc này, Dương Phàm vừa mới lên xe của Tô Mộng Dao, sau khi nghe Cao Đại Cường kể lại, trong lòng hắn suy nghĩ một hồi.


"Cậu canh chừng bọn họ trước đi, tôi sẽ bảo người đến giải quyết."

Sau khi Dương Phàm nói xong liền cúp điện thoại, sau đó hắn lại gọi điện thoại cho Hầu Hạ Khởi.

Hầu Hạ Khởi nhận được điện thoại của Dương Phàm, biết được trong tập đoàn Hồng Hạo có người đến gây chuyện, ông ta đã tự mình trở về đồn cảnh sát và đưa cảnh sát ra ngoài làm nhiệm vụ.

Vốn dĩ Dương Phàm muốn qua đó hỏi ra ra lẽ mọi chuyện, nhưng Tô Trường Lâm đã tự mình gọi điện thoại cho hắn, nếu như cho nhà người ta leo cây thì có phần không thích hợp lắm.

Cho nên để Sở trưởng Hầu giam giữ những người đó trước, chờ hắn xong chuyện sẽ qua đó xử lý.

Sau khi Dương Phàm cúp điện thoại, hắn nhìn thấy vẻ mặt vô cảm của Tô Mộng Dao thì đột nhiên cảm thấy có chút xấu hổ.

"Đến cũng đã đến rồi, còn xị mặt ra như thế làm gì, đến đây đi, cười một cái cho anh đây xem nào."

Dương Phàm mặt dày phá vỡ sự yên tĩnh trong xe.

Tô Mộng Dao nói với vẻ mặt chán ghét: "Anh suy. nghĩ nhiều rồi, nếu không phải vì ba em bảo em tới đón anh thì em còn lâu mới tới đây."

Dương Phàm nói tiếp: "Có chuyện gì không vui à, nói ra để anh san vẻ với em nào?"


"... Vù vù."

Lời nói của Dương Phàm còn chưa dứt, đã vang lên tiếng vù vù của động cơ xe.

Tô Mộng Dao đột nhiên đạp mạnh chân ga, chiếc Ferrari tăng tốc dữ dội, tức tốc đẩy lùi cảnh vật về phía sau.

Dương Phàm cười bất lực, thấy Tô Mộng Dao phớt lờ mình, hắn cũng không nói nữa.

Chẳng mấy chốc, hai người đã đến khách sạn Thiên Hải.

Sau khi dừng xe lại, Tô Mộng Dao nói thẳng: "Đợi lúc nào về thì đem xe đến đây đổi đi, em không vui khi nhìn thấy xe của anh."

Không đợi Dương Phàm trả lời, cô ấy đã trực tiếp đứng dậy xuống xe, đóng cửa xe lại cái rầm.

Dương Phàm mỉm cười lắc đầu, trong lòng thầm nghĩ: Chẳng trách người ta hay nói lái xe của người khác thì thích đạp mạnh chân ga, đúng là thật rồi.