Nhìn thấy Vương Lệ Trữ đã ngủ say, Dương Phàm trực tiếp rời khỏi nhà cô ta.
Ngồi trong xe, hắn lấy nhân sâm Vương Lệ Trữ tặng ra, xem xét kỹ càng.
Rễ của cây nhân sâm rất nhiều và dày, thân của nó cũng có kích thước khá lớn, cả cây tỏa ra linh khí dày đặc.
Đúng là đồ tốt, bây giờ lại có thêm một át chủ bài để đột phá Hoá Cảnh.
Nghĩ như vậy, Dương Phàm lái xe đi thẳng về hướng Bách Thảo Đường.
Hắn muốn tìm một số thảo dược làm phụ liệu để luyện chế nhân sâm hoang dã ngàn năm tuổi thành đan dược, chỉ như vậy mới có thể hấp thụ tối đa linh khí tồn tại trong nhân sâm.
Chẳng mấy chốc, hắn đã đến Bách Thảo Đường của Lạc Thanh Dương.
Bách Thảo Đường nằm ở ngoại ô thành phố, tọa lạc ở một góc phố.
Đây là một tòa nhà hai tầng theo phong cách cổ điển. Ở hai bên cánh cửa có khắc câu đối:
Kỹ thuật cao siêu, tâm hồn nhân ái.
Chữa bệnh cứu người, thắp sáng linh hồn y đức.
Dương Phàm nhàn nhạt mỉm cười, ở thời đại coi trọng vật chất này, cảnh giới tinh thần như vậy hơi hiếm thấy.
Bước vào Bách Thảo Đường, Lạc Thanh Dương đang bắt mạch cho ai đó ở góc sảnh, ở ghế dài phía sau còn có ba người đang xếp hàng đợi.
Người ở giữa có khuôn mặt chữ Quốc, lông mày rậm, mắt to, dáng vẻ uy nghiêm, giữa hai lông mày có chút khí chất của người ở địa vị cao.
Chỉ là sắc mặt tái nhợt, cả người không có chút sức nào.
Bên trái người đó là một người đàn ông mặc vest, đeo kính râm, khoảng bốn mươi tuổi, vừa nhìn thoáng qua, Dương Phàm có thể nhìn ra được anh ta là một võ giả.
Bên phải người đàn ông có khuôn mặt chữ Quốc là một cô gái xinh đẹp đeo đầy trang sức.
Thấy Lạc Thanh Dương đang bận, Dương Phàm cũng không vội chào hỏi mà đi thẳng đến quầy thuốc.
Trong quầy thuốc có một cô gái xinh đẹp khoảng hai mươi tuổi.
Cô gái nhìn thấy Dương Phàm tới thì nhanh chóng chào hỏi: "Thưa ngài, ngài muốn bốc thuốc sao?"
Dương Phàm gật đầu, xin cô gái một cây bút và tờ giấy, viết nhanh tên và số lượng của hơn hai mươi loại thảo dược.
Cô gái nhận lấy đơn thuốc của Dương Phàm, sau khi xem qua thì cau mày.
Cô gái nhìn Dương Phàm, hỏi: "Thưa ngài, đơn thuốc này ngài dùng để uống ạ?"
Dương Phàm cũng không nói với cô gái là hắn dùng để luyện đan, chỉ gật đầu.
Cô gái mở miệng nói: "Thưa ngài, có lẽ ngày đã nhớ nhầm đơn thuốc này, cái này uống vào sẽ chết người đấy?"
Dương Phàm mỉm cười nói với cô gái: Không sao đâu, cô cứ bốc thuốc đi."
Cô gái căn nhẹ môi đỏ, mở miệng nói: "Không được, với tư cách là thầy thuốc, chúng tôi phải chịu trách nhiệm với ngài, tôi chắc chắn đơn thuốc của ngài là sai."
"Ngài qua bên kia xếp hàng đi, để Lão Lạc bắt mạch cho ngài và kê đơn mới."
Dương Phàm hơi giật mình, thời nay còn có thầy thuốc tốt như vậy sao?
Chỉ bán thuốc thôi không được à, còn quan tâm bệnh nhân sống hay chết làm gì.
Cô nhìn bác sĩ Lưu của bệnh viện nào đó đi, ông ta không quan tâm cô có chết hay không đâu, ông ta phải kiếm tiền từ cô trước rồi tính tiếp.
Không có khối u ác tính thì trì hoãn hóa trị, xạ trị? Không bệnh mà cũng phải làm phẫu thuật?
Có bệnh thì phẫu thuật, không bệnh thì tạo bệnh cũng phải phẫu thuật.
"Cô cứ đi bốc đi, tôi dùng vào việc khác." Dương Phàm mỉm cười với cô gái.
Cô gái lặng lẽ nhìn Dương Phàm, chỉ vào đơn thuốc và kiên nhẫn giải thích.