Tuyệt Thế Long Thần

Chương 116: C116: Không phải chị bảo tôi tới à




Cô ta nói với Dương Phàm: “Hôm nay phải đỉ qua đi lại chăm sóc Tiểu Thiến, tôi mệt tới mức mỏi nhừ cả hai chân. Dương Phàm, cậu xoa bóp cho tôi đi.”

Dương Phàm trợn trắng mắt nhìn cô ta, nói: “Không phải đỉ dạo phố là thiên phú bẩm sinh của phụ nữ à? Sao lại mệt chú?”

Vương Lệ Trữ không vui nói: “Cậu không cảm thấy tôi không giống những người phụ nữ khác sao?”

Thực ra lời Vương Lệ Trữ nói không phải giả, bình thường cô ta đều bận rộn công việc, thỉ thoảng mua quần áo cũng đã xác định địa điểm mua sắm từ trước, rất ít khỉ dạo phố.

Vương Lệ Trữ nằm bò trên sô pha, mặt đẹp ngẩng lên, mắt hạnh nhìn chằm chằm Dương Phàm, nũng nịu nói: “Hay là cậu cũng châm mấy châm cho tôi đi?”

Nhìn cô ta nằm bò trên sô pha, Dương Phàm không khỏi bắt đầu lo lắng cho cúc áo trên áo sơ mi.

Trước ngực cô ta ép căng phồng, giống như sắp làm bung cúc áo kia ra vậy.

Cô ta đã nói đến thế rồi, Dương Phàm cũng không tiện tiếp tục từ chối.

Dương Phàm bước tới bên cạnh sô pha, khom lưng xuống, bắt đầu xoa bóp bắp chân cho Vương Lệ Trữ.

“ƯmJ

Vừa ấn vài cái, Vương Lệ Trữ đã hừ nhẹ, tiếng kêu kia rất mềm mại tiêu hồn.


Sau khi Vương Lệ Trữ phát ra tiếng kêu, bản thân cô ta cũng cảm thấy hơi xấu hổ, chỉ là thủ pháp của Dương Phàm thật sự rất tốt, khiến cô ta rất thoải mái, nên mới không nhịn được.

Cũng may Vương Lệ Trữ mặc quần ống rộng màu đen, không có xung kích về mặt thị giác, nếu không Dương Phàm chắc chắn sẽ có chút phản ứng.

Ấn một lúc, Vương Lệ Trữ lại kêu ưm một Lân nữa, cô ta lên tiếng hỏi Dương Phàm để tránh xấu hổ: “Cứng lắm không?”

Dương Phàm: “Hả…”. 𝙏r𝑢𝗒ện ha𝗒 l𝑢ôn có 𝘁ại ⩵ 𝘁r ùm𝘁r𝑢𝗒ện.𝚅n ⩵

Dương Phàm giật mình, câu hỏi này phải trả lời thế nào?

Hình như Vương Lệ Trữ cũng nhận ra điều gì, vội vàng nói tiếp: ‘ý tôi hỏi là chân của tôi cứng không, cảm giác hơi to, cậu hả cái gì mà hả?”

Dương Phàm nhìn bên dưới của mình, thở phào nhẹ nhõm.

Cũng không biết người phụ nữ này là cố tình hay là vô ý.

Trong lòng hắn thầm nói: Bản thân chị

không nói rõ ràng, tôi biết được chị hỏi chỗ nào cứng.

“Bộ quần áo này bó quá, đợi tôi thay đồ ngủ.”

Vương Lệ Trữ đứng dậy đi vào phòng ngủ thay quần áo.

Cả mặt Dương Phàm đầy tuyến đen, trong lòng thầm nói: Quần áo bó chỗ nào, rõ ràng là của chị to.

Rất nhanh Vương Lệ Trữ đã đi ra.

Nhìn Vương Lệ Trữ lúc này, Dương Phàm lập tức thấy huyết mạch dâng trào.

Hắn sờ mũi của mình, xác nhận chưa chảy máu mũi, vậy mới yên tâm.

Lúc này Vương Lệ Trữ mặc một chiếc váy ngủ hai dây làm bằng tơ tằm màu đỏ đậm, đường cong lung lỉnh hấp dẫn hiện ra rõ ràng.


Mọi đường cong hấp dẫn bên trong như ẩn như hiện, vẻ đẹp mông lung, tràn đầy quyến rũ.

Thấy phản ứng của Dương Phàm, trên khuôn mặt đẹp vô cùng của Vương Lệ Trữ tươi cười.

Cô ta giả vờ bình tĩnh bước qua, nằm bò trên sô pha.

“Tới đây”

Dương Phàm đã đến bên rìa mất khống chế, trong lòng thầm mắng: Chị cứ cố ý vô tình trêu ghẹo tôi, không sợ tôỉ mất khống chế sao?

Dương Phàm nghĩ trong lòng, cả người trực tiếp nằm bò lên.

Vương Lệ Trữ giống như một con thỏ con bị hù dọa, chợt vùng vẫy ngồi dậy, đẩy Dương Phàm ra.

“Cậu làm cái gì?”

Dương Phàm bị phản ứng của cô ta làm giật mình.

“Không phải chị bảo tôi tới à?”

Mặt đẹp của Vương Lệ Trữ đỏ ửng, nói: “Tôi bảo cậu xoa bóp chân.”

“Ồ, tôi hiểu nhầm rồi.” Dương Phàm không để bụng nói.

Vương Lệ Trữ lại nằm bò xuống, giận giữ nói: “Dám trêu ghẹo cả chị đây à, cậu có thể nghiêm túc chút không?”


Mặt Dương Phàm chợt đỏ, hắn cũng hơi không hiểu người phụ nữ trước mặt này.

Rõ ràng là chị trêu ghẹo tôi, sao lại biến thành tôi trêu ghẹo chị rồi?

Dương Phàm không nói chuyện nữa, bắt đầu xoa bóp cho Vương Lệ Trữ.

Da của Vương Lệ Trữ rất có xúc cảm, mịn màng, trơn bóng.

Cảm nhận xúc cảm mềm mại ấm áp, đúng là vò cùng tận hưởng.

Trình độ nắm bắt huyệt vị của Dương Phàm đã đạt tới đỉnh cao, tất nhiên hắn xoa bóp rất thoải mái.

Thi thoảng Vương Lệ Trữ lại phát ra âm thanh tự nhiên, khiến cho lửa tà trong người Dương Phàm hừng hực.

Không lâu sau, Vương Lệ Trữ không kêu nữa, Dương Phàm mới phát hiện cô ta ngủ rồi.

Người phụ nữ này đúng là bất cẩn.

Dương Phàm không hề thừa nước đục thả câu, hắn tìm một cái áo đắp lên người cho cò ta, sau đó đỉ về nhà.