Tuyệt Thế Long Thần

Chương 112: C112: Vương lệ trữ




Hắn chỉ vào tài liệu nói: “Hủy bỏ cái này, hạng mục bất động sản chuyển sang bên kia sông Đông Sa.”

Đới Kiếm Phong giật mình, nói với Dương Phàm: “ông chủ, trước mắt phía bên kia quả thực không có giá trị gì.”

Dương Phàm cười nói: “Sẽ có.”

Đới Kiếm Phong không hỏi thêm câu nào nữa, anh ta biết cáỉ gì nên hỏi, cái gì không nên hỏi.

Dương Phàm bàn giao cho Đới Kiếm Phong, không chỉ tập đoàn Nhuận Vũ, mà cả Thành Phong và Hồng Hạo cũng sẽ chuyển trọng tâm sang khu vực sông Đông Sa trong

thời gian tới.

Phải nhanh chóng chuẩn bị sẵn sàng.

Đới Kiếm Phong không biết lòng tin của Dương Phàm từ đâu mà có, nhưng đã là chỉ thị của ông chủ, anh ta cứ làm theo là được.

Ba tập đoàn lớn tiến quân vào sông Đông Sa, cho dù không có chính sách của chính phủ thì việc quảng bá cũng không khó lắm.

Dương Phàm không ở lại lâu, dù sao gần đây tất cả các phòng ban trong công ty dều rất bận rộn.


Sau khỉ rời khỏi công ty, Dương Phàm dự định đến thăm cháu gái của Vương Lệ Trữ, hình như cô bé sắp xuất viện.

Cũng không phải hắn muốn tạo quan hệ với thương hội Thuận Thái mà chủ yếu là hắn muốn gặp Vương Lệ Trữ.

Hắn đi siêu thị mua giỏ trái cây rồi lái xe đến bệnh viện trung tâm Giang Thành.

Khi đến bệnh viện, hắn gọi điện thoại cho Vương Lệ Trữ.

Ngay sau đó, Vương Lệ Trữ đã đến lối vào khoa nội trú để đón Dương Phàm.

Vương Lệ Trữ mặc một chiếc quần ống

rộng màu đen, một đôi giày đế bằng, mặc một chiếc áo sơ mi giản dị màu đỏ tía.

||||| Truyện đề cử: Hậu Duệ Kiếm Thần |||||

Cô ta ăn mặc giản dị nhưng không hề ảnh hưởng đến khí chất quyến rũ của cô ta, ngay cả trong dòng người vô tận, Dương Phàm chỉ liếc mắt đã nhìn thấy cô ta.

Hắn đi thẳng tới.

Nhìn thấy Dương Phàm, Vương Lệ Trữ nở nụ cười xinh đẹp nói: “Được cậu Phàm nhớ đến, tôi thay mặt cháu gái cảm ơn cậu.”

Dương Phàm mỉm cười, đi theo Vương Lệ Trữ lên lầu.

Lúc lơ đãng, ánh mắt hắn luôn bị hấp dẫn bởi chiếc áo sơ mỉ của Vương Lệ Trữ.

“Trên cánh tay trái của Tiểu Thiến để lại một vết sẹo, hai ngày nay con bé khóc lóc la hét om sòm, anh trai tôi đã mời chuyên gia đến xem nên hôm nay tôi mới đến đây.”

Cô ta đắc ý mỉm cười và nói: “Nếu cậu đến vào thời gian khác, chưa chắc cậu sẽ gặp được tôi đâu nhé.”

Nghe vậy, Dương Phàm cảm thấy xấu hổ, có phải người phụ nữ này đã nhìn thấu mục đích đến đây của hắn rồi không? Không nên như vậy nha.

Hắn giả vờ bình tĩnh nói: “Tôi chỉ đến xem cô bé có ổn không thôi.”

Vương Lệ Trữ lườm hắn một cái, không nói gì nữa.


EQ của chàng trai này đúng là thấp, một câu nói đã làm câu chuyện đỉ vào ngõ cụt, sức mạnh của câu nói đó không kém gì cái ‘hehe’ trên chat QQ lúc trước cả.

‘Ding’ một tiếng, cửa thang máy mở ra, Vương Lệ Trữ dẫn Dương Phàm vào phòng bệnh VI p.

Có một cô gái ngồi trong phòng bệnh, đúng là người đã lái chiếc Ferrari ngày hôm đó.

Bên cạnh giường bệnh, có một người đàn ông gương mặt vuông đang đứng, người đàn ông ăn mặc lịch sự, có một chút khí chất uy quyền giữa hai ch@n mày.

Không cần phải nói, anh ta là hội trưởng của thương hội Thuận Thái.

Bên cạnh người đàn ông có ba vị bác sĩ đang thảo luận điều gì đó.

Sau khi chào hỏi ngắn gọn, Vương Phong cũng rất khách sáo và biết ơn Dương Phàm.

Một bác sĩ tóc bạc mở lời: “Trường hợp này có hai lựa chọn, một là ghép da, lấy một

mảng da từ trên đùi cô bé cấy vào đây, nhưng trên đùi cô bé sẽ để lại sẹo.”

“Còn một cách nữa là dùng laser, vết sẹo sẽ nhỏ hơn một chút, nhưng sẽ không hoàn toàn biến mất.”

Vương Thiến từ trên giường bật dậy: “Tôi không muốn để lại sẹo, không muốn, không muốn một chút nào.”

Khuôn mặt Vương Phong hiện lên vẻ khó xử, nhìn bác sĩ tóc bạc hỏi: “Không có cách nào tốt hơn nữa sao?”


Bác sĩ tóc bạc nhẹ nhàng lắc đầu: “Với trình độ y học hiện nay thì chỉ có thể làm vậy, muốn không để lại chút dấu vết nào là không thể.”

Vương Thiến nhỏ giọng lẩm bẩm: “Tôi không muốn để lại sẹo, tôi không muốn để lại

11 sẹo…

Vương Lệ Trữ bước tới an ủi cô bé.

Vương Phong lịch sự nói với bác sĩ tóc bạc: “Làm phiền bác sĩ Cát, ông còn cách nào tốt hơn nữa không, tốn bao nhiêu tiền cũng không quan trọng.”

Vương Lệ Trữ nhìn về phía Dương Phàm: “Cậu Phàm, y thuật của cậu cao như vậy, tôi lại

quên mất, cậu có cách nào để xóa vết sẹo không?”

Ba vị bác sĩ nghe vậy thì đêu nhìn về phía Dương Phim, khỉ thấy hắn còn trẻ như vậy bọn họ cũng không coi hắn ra gì.

Dương Phàm đi tới bên cạnh cô bé, nhìn vào vết sẹo trên cánh tay trái của cò bé.

Vết sẹo dài khoảng bốn hoặc năm centimet, nằm trên cánh tay trắng nõn của Vươnq Thiến, trônq qỉốnq như một con qỉun.