Tuyệt Thế Long Soái

Chương 9:  Anh hổ thẹn trong lòng! 




“Tích Ngưng!"

Tiêu Tử Ninh tranh thủ thời gian kéo Bạch Tích Ngưng lại.

"Bốp —— "

Bạch Tích Ngưng quay lại cho anh một bạt tai: "Cút! Anh cút đi cho tôi!"

"Năm năm! Anh biết năm năm nay tôi đã sống thế nào không? Anh còn có mặt mũi xuất hiện sao? Lập tức cút đi cho tôi! Tôi không muốn nhìn thấy anh nữa!"

Nhìn thấy người đàn ông ở trước mắt, nước mắt cô không kìm nén được mà bật khóc thút thít.. Năm năm qua cô đã sống một cách quá uất ức rồi!

Đến một người bên cạnh để dựa dẫm cũng không có?

Khi đó, người đàn ông này ở đâu!

Bây giờ vừa trở về, liền muốn có được sự tha thứ của cô sao? Nằm mơ đi!

Nhận một cái tát, nhưng Tiêu Tử Ninh không hề tức giận, mà lại càng thêm áy náy: "Nếu em cảm thấy đánh anh khiến em thoải mái hơn một chút, thì hãy đánh anh đi! Xin lỗi, năm năm qua… Là anh đã phụ em rồi!"

Bàn tay Bạch Tích Ngưng liền muốn hạ xuống, nhìn thấy bộ dạng này của hắn, lại không đành lòng, lạnh lùng nói: "Chỉ cần anh không xuất hiện trước mặt tôi là tôi thấy thoải mái rồi."

"Nhìn thấy anh, là tôi thấy buồn nôn!"

"Tích Ngưng, hãy tin anh, lần này trở về, anh nhất định sẽ..."

"Tiêu Tử Ninh! Anh cho rằng anh là ai? Dựa vào cái gì mà đến quấy nhiễu cuộc sống của ba mẹ con chúng tôi? Chúng tôi sống rất tốt, không cần đến anh!"

Bạch Tích Ngưng đã mất kiên nhẫn, trực tiếp xoay người rời đi.

"Mẹ, mẹ đừng giận, đừng khóc, đừng mắng cha... Là Đậu Đậu không tốt, sau này Đậu Đậu cũng không chạy lung tung nữa… Mẹ đừng khóc nữa có được không?"

Đậu Đậu thay Bạch Tích Ngưng lau nước mắt ở khóe mắt, nhìn thấy con gái hiểu chuyện như thế, cảm xúc của Bạch Tích Ngưng mới hồi phục lại: “Được rồi, mẹ không khóc nữa."

Trong lòng Tiêu Tử Ninh đau xót, anh có thể cảm nhận được, người phụ nữ ở trước mắt, những năm này, một thân một mình gây dựng lên ngôi nhà này, rốt cuộc đã phải chịu đựng biết bao nhiêu chứ!

Anh, phụ bạc cô!

Cũng phụ bạc hai đứa con của mình!

Anh hổ thẹn trong lòng!

Nhìn thấy ba người rời đi, anh vội vàng đi theo

Bạch Tích Ngưng quay đầu, tức giận nhìn chằm chằm anh: "Anh mà đi theo nữa, tôi sẽ báo cảnh sát đấy! Còn nữa, đừng có ý đồ gì với hai đứa nhỏ!"

"Hạo Hạo và Đậu Đậu, chính là tất cả mạng sống của tôi, nếu anh dám có ý đồ gì với chúng… Tôi sẽ liều mạng này với anh! Cút đi—— "

Hạo Hạo đứng ở đó đột nhiên hỏi: “Mẹ ơi, chú này, là cha bọn con thật ạ?"

Cậu bé lớn hơn Đậu Đậu nhiều và cậu lập tức đã đoán được bộ dạng này của hai người.

"Không phải!"

"Anh ta không xứng làm cha của các con"

"Chúng ta về nhà thôi!"

Cô chỉ có thể ôm lấy Đậu Đậu, tay kia nắm tay Hạo Hạo, nhưng Tiêu Tử Ninh lập tức bế Hạo Hạo lên: "Hạo Hạo bị thương, anh ôm nó về!"

"Nếu anh dám động đến thằng bé..." Bạch Tích Ngưng trừng mắt liếc Tiêu Tử Ninh một cái.

"Mẹ, tay con đau —— nên cha ôm." Hạo Hạo tội nghiệp nói, trong vòng tay của hắn, cậu bé cảm nhận được sự ấm áp và vững chắc trước nay chưa từng có...

"Con ——" Nhìn thấy bộ dạng này của Hạo Hạo, cô cũng không đành lòng.

Bốn người đi thẳng đến một cái hẻm nhỏ cũ nát, cuối cùng dừng lại ở một căn phòng chật chội cũ rích.

Bạch Tích Ngưng trực tiếp đi lên lầu hai, trong lòng Tiêu Tử Ninh run lên, không ngờ bọn họ lại sống trong hoàn cảnh như vậy.

Anh lại càng áy náy hơn!

Những năm này, Bạch Tích Ngưng bọn họ đã sống những ngày như thế nào chứ!

Bạch Tích Ngưng nhấn chuông cửa, một thanh niên ra mở cửa, lộ ra vẻ ngạc nhiên lẫn vui mừng: "Chị, Hạo Hạo, Đậu Đậu mọi người về rồi à?!"

Ánh mắt của hắn chuyển sang Tiêu Tử Ninh, dường như cảm thấy có chút quen mắt: "Đây là..."

"Đây là cha cháu!" Đậu Đậu cướp lời mở miệng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy sự kiêu ngạo và tự hào: "Cậu ơi, Đậu Đậu cũng có cha rồi, Đậu Đậu cuối cùng cũng có cha rồi!"

"Chào cậu, tôi là Tiêu Tử Ninh." Tiêu Tử Ninh nở nụ cười: "Lần này trở về..."

Lời của anh còn chưa nói hết!

Bạch Hạo xù lông tại chỗ.

"Khốn nạn!"

"Người phạm tội cưỡng gian như anh, mà cũng có mặt mũi đến nhà tôi à? Tôi sẽ g iết chết anh!!"

Anh ấy trực tiếp xông lên phía trước, đấm một phát vào mặt Tiêu Tử Ninh!

Trên mặt Tiêu Tử Ninh có vết máu đọng lại.

Nhưng cơ thể anh không hề nhúc nhích tí nào, bên trong ánh mắt tràn đầy sự kiên định: "Năm năm trước, tôi đã phạm sai lầm lớn, tôi nhất định sẽ đền bù tổn thất cho mọi người!"

"Tại đây tôi cam đoan với mọi người, sau này sẽ khiến mọi người vượt qua..."

"Cút ——" Bạch Hạo ra một đòn mang theo sự tức giận.

"Cũng tại tên phạm tội cưỡng gian như anh mới hại bọn tôi ra nông nỗi này! Nếu anh không đi, tôi đây sẽ lập tức g iết chết anh."

Bạch Hạo kéo ba mẹ con Bạch Tích Ngưng đi vào, đóng cửa phịch một tiếng, để lại một mình Tiêu Tử Ninh đứng ngơ ở ngoài cửa...