Tuy nhiên, khi Tiêu Tử Ninh nghe được lời này, trên mặt lại tràn đầy vẻ vui mừng.
"Được!"
Trăm vạn đối với hắn mà nói chỉ là chuyện nhỏ như con thỏ.
Bạch Tích Ngưng lạnh lùng nói: "Tôi sẽ không đòi tiền của anh, trong mắt anh, tôi là loại phụ nữ có thể mua được bằng tiền sao?"
Nếu không phải sợ cha mẹ và con cái bị tổn hại, thì cô cũng sẽ không nghĩ tới việc đi gặp Lý Hồng Ngạn, dù sao trăm vạn cũng là món nợ khổng lồ...
Đối với nhà họ bây giờ mà nói thì đó là một số tiền rất lớn.
Ai có thể ngờ tới Lý Hồng Ngạn lại là một kẻ cặn bã như vậy?
“Anh——” Tiêu Tử Ninh nói: “Ý anh không phải vậy.”
Xem ra nếu như hắn trực tiếp đưa một trăm vạn cho Bạch gia, thì Bạch Tích Ngưng sẽ không bao giờ nhận, hắn biết người phụ nữ này rất kiêu ngạo.
Nếu không, chỉ dựa vào Hạo Hạo và Đậu Đậu thôi thì cô sớm đã trở thành thiếu phu nhân của nhà họ Tiêu rồi.
"Còn nữa, đừng tùy tiện hứa hẹn với người khác, một trăm vạn, anh bây giờ có thể lấy ra được không?"
Giọng điệu của Bạch Tích Ngưng càng lạnh lùng hơn nữa.
"Cút đi..." Lâm Nguyệt Mai thẳng thừng mắng đuổi khách: "Trước khi gom đủ một trăm vạn thì không được phép bước vào cửa Bạch gia chúng tôi."
Tiêu Tử Ninh gật đầu, nhìn Bạch Tích Ngưng nói: “Anh làm như vậy không phải vì anh cho rằng em là loại phụ nữ có tiền có thể mua được, mà là vì anh không nỡ nhìn thấy em cực khổ, những năm qua anh đã phụ lòng ba mẹ con em quá nhiều rồi..."
"Từ giờ trở đi, anh sẽ dùng cả đời này để bảo vệ ba mẹ con em!"
Trong lòng Bạch Tích Ngưng chấn động.
Đúng lúc này, ngoài cửa đột nhiên truyền đến một loạt tiếng bước chân gấp gáp hỗn loạn, xen lẫn tiếng chửi bới thô lỗ.
Nghe được những thanh âm này, mọi người trong nhà họ Bạch đều tái mặt tái mày.
"Mau đóng cửa lại!" Lâm Nguyệt Mai giọng điệu sợ hãi la lên, Bạch Hạo lập tức lao tới đóng cửa lại...
Dù vậy thì cũng đã quá muộn rồi!
Cánh cửa bị đá tung ra!
Bạch Hạo trực tiếp bị đẩy ngã xuống đất.
Một nhóm người đàn ông c ởi trần cầm dao và gậy trên tay hung hãn lao vào.
“Mẹ, con sợ…” Hai đứa bé nắm lấy gấu áo của Bạch Tích Ngưng. . Hã𝓎 tìm đọc tra𝓃g chí𝓃h ở ~ 𝙏𝑅𝖴M𝙏𝑅 𝖴YỆN.𝘷𝓃 ~
"Cô Bạch, khi nào cô mới trả lại số tiền cô nợ chúng tôi hả?" Tên cầm đầu cười nhạo hỏi.
Hắn ta cầm một con dao trong tay và đập nó xuống bàn một cái!
Người Bạch gia bị dọa cho giật nảy mình.
"Còn không chịu trả tiền thì chúng tôi sẽ ra tay đó nhé, đến lúc đó đừng trách chúng tôi tàn nhẫn, hai đứa bé này cũng đáng yêu đấy, hẳn là đáng giá rất nhiều tiền phải không? Cô Bạch, cô cũng là một trong ba người đẹp nhất thành Phong, vậy thì càng đáng giá hơn nữa, hehe…”
"Tôi nhất định sẽ trả lại số tiền tôi nợ anh..." Bạch Tích Ngưng nghiến răng nghiến lợi nói: "Hai mươi vạn tiền gốc, cộng thêm một trăm vạn tiền lãi, chỉ cần anh không làm hại đến gia đình tôi, thì một xu tôi cũng sẽ trả đủ cho mấy anh."
Hai mươi vạn tiền gốc?
Một trăm vạn tiền lãi?
Tiêu Tử Ninh chợt hiểu ra tại sao Bạch gia lại thiếu tiền như vậy.
Đây là bọn cho vay nặng lãi!
"Không, bây giờ là một trăm mười vạn rồi." Tên kia cười nhạo nói.
“Cái này có phải là hơi quá đáng rồi không?” Tiêu Tử Ninh lạnh lùng nói: “Hai mươi vạn tiền gốc tôi sẽ trả lại cho anh, sau này anh không được phép quấy rối Bạch gia nữa.”
"M* kiếp, mày nghĩ mày là cái thá gì hả? Dám lên mặt dạy đời tao sao"
Tên kia lên tiếng chửi rủa, giơ bàn tay lên chuẩn bị đánh!
“Rắc.” Tiêu Phượng giơ tay lên, bóp nhẹ cổ tay hắn ta!
"A..." Tên kia hét lên thảm thiết: "M* nó? Bọn mày còn dám phản kháng lại sao? Giế t chết bọn nó cho tao! Đánh chết hết bọn đàn ông! Bắt hết đàn bà lại! Để chúng ta chơi chán chê rồi thì bán chúng vào nhà chứa!"
"Anh điên rồi... Đám người này, đám người này đều là mấy tên liều mạng cả đấy..."
"Tiêu Tử Ninh, anh đúng là sao chổi mà!"
"Anh không muốn sống, nhưng tôi còn muốn sống, anh bị ấm đầu rồi sao? Sao dám chống lại bọn họ!"
Mọi người trong Bạch gia đều bị dọa cho chết khiếp cả rồi.
“Lên.” Bọn côn đồ cũng gầm lên, cầm dao và gậy lên đánh.
Tiếng gió dữ dội, đám người kia uy thế kh ủng bố như thật sự muốn chém chết bọn họ vậy!