Tuyệt Thế Kiếm Thần

Chương 43: Bảng thiên cực




Vốn dĩ Đoạn Phương muốn tìm người để xả giận nên mới quát Lâm Thần, trên lầu hai này đa phần đều là đệ tử nội môn, thực lực lại không tầm thường, Đoạn Phương đương nhiên là không dám đắc tội rồi.

Nhưng đệ tử ngoại môn chẳng qua tu vi chỉ mới đến Luyện Thể cảnh, họ nào dám đến xem kịch chứ? Lúc này, liền thấy Lâm Thần chỉ mới là Luyện Thể cảnh tầng thứ sáu hậy kỳ cũng dám đến xem chuyện cười của hắn, Đoạn Phương không tránh khỏi tức giận.

Chỉ là không ngờ rằng Lâm Thần lại không xem Đoạn Phương ra gì, ngày càng xấc xược. 

Đoạn Phương tức giận miệng run run. Hiện tại thế sự đã thay đổi thành cái gì rồi? Không ngờ chỉ là một tên đệ tử tu vi chỉ mới là Luyện Thể cảnh mà đã ngông cuồng đến như vậy?

Ngay cả đệ tử trong môn phái tu vi Thiên Cương cảnh cũng không sợ gì.

Các đại đệ tử từng người nhìn nhau, Lâm Thần sắc mặt không đổi đứng im bên cạnh. Kết quả là vừa mới cất tiếng liền khiến mọi người sợ hãi. 

Đột nhiên một giọng nói truyền đến.

- Vị huynh đệ này chắc là Lâm Thần đúng không? Ta nghe đồn rằng, Lý Sơn là bị ngươi làm cho khổ sở đúng không. Tại hạ đây rất ngưỡng mộ.

- Lâm Thần? 

Các đại đệ tử xung quanh liền ngẩn người kinh ngạc. Chỉ trong chốc lát, Lâm Thần đã đánh bại Mã Lương, không chỉ tên tuổi được lưu truyền khắp giang hồ mà danh tính còn được truyền đến tai các đệ tử trong nội môn, nguyên nhân chủ yếu chính là Lâm Thần đã cùng Lý Sơn trải qua một trận quyết chiến khốc liệt.

Đương nhiên Lý Sơn bị Lâm Thần hạ gục, hắn sẽ không để chuyện này truyền ra ngoài. Nhưng vốn dĩ trên thế gian này không có bức tường nào là kín gió cả. Đệ tử ngoại môn và đệ tử nội môn thường có một sự liên hệ mật thiết với nhau. Một truyền mười, mười truyền một trăm thì chắc chắn một số đệ tử khác tự khắc sẽ biết.

- A, có phải là các người vẫn chưa hay biết gì không, vừa nãy tin tức đã được truyền đến. Lần xông vào Thiên La Sơn bí cảnh này, danh hiệu thiên hạ đệ nhất là Viên Phi, đệ nhị là Bùi Lương Bình và đệ tam chính là Lâm Thần. Chà chà, Đoạn Phương, ta sẽ chờ xem ngươi làm sao thu dọn được tàng cuộc này. 

Một tên võ giả biễu cợt nói.

Nghe xong tên đệ tử Thiên Cương cảnh sơ kỳ kia nói, Đoạn Phương mặt đỏ bừng tức giận. Không ngờ Lâm Thần lại dám hống hách đến như vậy, Lâm Thần dám lớn tiếng với Đoạn Phương như vậy, hoặc hắn là một kẻ ngốc, không biết rõ đầu đuôi, không tìm hiểu rõ thực lực, hoặc là thực lực cực mạnh thì mới dám ở đây mà hò hét.

Thế nhưng về việc Lâm Thần có thể đứng hàng thứ ba trong trận chiến xông vào Thiên La Sơn bí cảnh, thật sự hắn không phải là ngốc, như vậy chỉ có một cách giải thích. Lâm Thần quả thực rất mạnh, tư chất cùng thiên phú so với Viên Phi có lẽ còn lợi hại hơn nhiều. 

Trong thâm tâm Đoạn Phương hiểu rõ nhưng lại không muốn mất mặt liền nhìn Lâm Thần, nghiến răng nghĩ thầm. "Xem ra lần này trận chiến tại Thiên La Sơn bí cảnh chỉ có thể như thế thôi, ngay cả một đệ tử ngoại môn cũng có thể xông vào đoạt danh hiệu đệ tam ư?"

Lâm Thần vốn dĩ là không muốn để ý nhưng hắn lại dám trút giận lên Lâm Thần. Lâm Thần cũng thầm uất ức, cười lạnh nói.

- Ta thì làm sao, ngay cả tư cách để ta xuất kiếm ngươi còn không có huống hồ chi là đứng đó bình luận. 

Xầm xì...

Các đệ tử bốn phía liền xôn xao một trận, vốn dĩ Lâm Thần đã không xem hắn ra gì, bây giờ ngay cả tư cách xuất kiếm cũng không có. Thật sự là đã quá xem thường người khác rồi.

Sắc mặt của Đoạn Phương liền biến thành màu tím, vốn dĩ hắn nói ra câu đó chủ yếu muốn Lâm Thần có thể giữ thể diện giúp hắn để hắn từ bậc thang đó bước xuống, bây giờ ngay cả thể diện Lâm Thần cũng không cho hắn. 

Các đệ tử nội môn xúm lại ngày một đông, từng người đều đứng hóng để xem kết cuộc sẽ như thế nào. Nếu giờ khắc này mà Đoạn Phương lại bỏ đi thì từ nay về sau hắn cũng không thể ngẩng đầu lên được.

Việc đã đến lúc này, Đoạn Phương chỉ biết đâm đầu về phía trước, tức giận nhìn Lâm Thần, nghiến răng nói.

- Được thôi! Ta ngược lại muốn xem ngươi mạnh như thế nào. Hai tháng sau, ta và hai ngươi sẽ quyết đấu một trận, ta sẽ cho các ngươi thấy, những đệ tử vừa mới nhập môn phải cúi đầu với những đệ tử tu luyện lâu năm trong nội môn là như thế nào. 

Nói xong, Đoạn Phương không kìm được tức giận mà xoay người sang hướng khác rồi trực tiếp rời đi.

Các đệ tử nhìn thấy vậy liền giải tán theo, tiếp tục việc chọn lựa quyển bí tịch, mà Viên Phi lại đứng nhìn Lâm Thần mà cười ha ha.

Trong lúc tình cờ, hai người lại trở thành đồng minh của nhau để đối phó với Đoạn Phương. 

Vừa bước xuống lầu, Viên Phi liền cất lời.

- Lâm Thần,ta vừa mới nghe qua danh tính của Đoạn Phương. Trời ban cho hắn tư chất nhưng ngặt nỗi tính tình lại rất kiêu ngạo, trong tông môn kết thù cũng không ít, bằng hữu của hắn không nhiều, trong đó có một người tên là Lý Sơn.

Viên Phi tiếp tục nói. 

- Nghe nói, ngươi đã có ẩu đã với Bùi Lương Bình trong Thiên La sơn bí cảnh. Bùi Lương Bình tư chất cũng không tồi  nhưng lại là người có thù tất báo. Thời điểm hắn nhập môn đã từng đánh trọng thương người khác chỉ vì chuyện nhỏ nhặt. Ngươi vẫn nên cẩn thận thì hơn!

Lâm Thần khẽ cười, ngay cả Lý Sơn hắn còn không xem ra gì huống chi là Bùi Lương Bình?

Huống hồ, Lâm Thần giành được danh hiệu đệ tam, công phá Thiên La Sơn bí cảnh toàn bộ đều dựa vào thực lực. 

Nhưng Viên Phi lại có thể nói những tin tức này cho Lâm Thần, có lẽ đã thực sự xem Lâm Thần là bằng hữu rồi.

Hai người cùng nhau mang bí tịch xuống chỗ trưởng lão để trao đổi rồi cùng bước ra ngoài. Tất nhiên, chuyện của đám người Lâm Thần trên lầu hai, trưởng lão là người rõ nhất. Chẳng qua lão sẽ nhắm mắt cho qua chuyện, dù sao đây cũng được xem là một cách luyện tập cho các đệ tử trong tông môn.

Tán gẫu hồi lâu, Viên Phi bỗng cất tiếng nói: 

- Lâm Thần, bây giờ ngươi đã là đệ tử nội môn. Ngươi đã có tính toán gì cho sau này không?

Ba tháng trôi qua, Lâm Thần vì mục tiêu trở thành đệ tử nội môn mà đã không ngừng nỗ lực. Hiện tại việc đã thành, Lâm Thần cũng cảm thấy nhẹ nhõm.

Chẳng qua Lâm Thần đã sống hai kiếp người nên tâm tính cũng vô cùng kiên định, sẽ không vì vậy mà để tuột lại phía sau. 

Lâm Thần khẽ cười nói.

- Điều cần làm bây giờ chính là bế quan tu luyện một thời gian, sau đó xuất quan rèn luyện, như thế tu vi mới gia tăng nhanh chóng được.

Viên Phi gật đầu nói. 

- Đúng vậy, các bang phái cạnh tranh nhau kịch liệt như thế. Nếu như không thông qua cuộc sát hạch nửa năm tổ chức một lần thì cuộc sát hạch lần thứ hai ắt sẽ bị đuổi khỏi tông môn mất thôi.

Cuộc sát hạch đệ tử nội môn cách nửa năm lại tổ chức một lần, thông qua thì không nói gì còn nếu như rớt thì sẽ bị trục xuất khỏi nội môn ngay lập tức, hoặc sẽ bị các trưởng lão điều đi làm nhiệm vụ bên ngoài, lúc đó muốn trở lại nội môn sẽ vô cùng khó.

Lâm Thần gật đầu tán thành, nói xong Viên Phi liền cáo từ rồi trở về phòng. 

Quay về phòng, Lâm Thần liền mang những vật phẩm Linh Giới bên trong tráp ra ngoài. Sau khi xông phá Thiên La sơn bí cảnh, Lâm Thần vẫn còn nhớ rõ viên ngọc bội được đặt trong rương, rốt cuộc viên ngọc bội kia có lai lịch như thế nào?

Khi còn ở Thiên La Sơn bí cảnh, Lâm Thần đã cảm thấy tò mò nhưng vì thời gian cấp bách nên không thể xem xét kỹ lưỡng. Nay có cơ hội, Lâm Thần từ từ cầm viên ngọc bội nhìn thật kỹ từng chi tiết, phát hiện măt trái của viên ngọc bội này có khắc chữ.

- A!

Lâm Thần nhướng mày, nghĩ như thế nào thì vẫn không tìm ra được ý nghĩa của chữ được khắc trên viên ngọc bội.

Hắn nhanh chóng điều động chân khí định kiểm tra thêm lần nữa. Trong điều kiện bình thường, chỉ cần có linh vật, võ giả có chân khí đều có thể phát huy tác dụng. Nhưng trong giây phút này, cho dù Lâm Thần truyền bao nhiêu chân khí vào thì viên ngọc bội vẫn không phản ứng lại.

Phát huy công lực của linh hồn cũng không thể tìm ra được công dụng của viên ngọc bội. 

Thấy vậy, Lâm Thần liền nhíu mày tức giận.

"Thật là vô dụng, ngay cả dùng chân khí của linh hồn mà cũng không thể khởi động được, lẽ nào..."

Lâm Thần nghĩ thầm trong lòng, bỗng dưng hai mắt sáng lên. Hắn nghĩ ra một biện pháp. 

"Chẳng lẽ thứ viên ngọc bội này cần là chân nguyên?"

Lâm Thần đột nhiên nghĩ tới, chân nguyên chính là chân khí bên trên, có điều tu vi phải đột phá đến Chân Đạo cảnh thì chân khí trong cơ thể mới có thể chuyển hóa thành chân nguyên.

Nhưng nghe nói võ giả tu luyện thành công Chân Đạo cảnh rất dễ dàng nhưng toàn đệ tử ở Ứng Nam tông tuy là trẻ tuổi tài cao cũng chỉ có mỗi Từ Lỗi là người đã đột phá được Chân Đạo cảnh. 

Lâm Thần đang suy nghĩ, đột nhiên bên ngoài liền có tiếng gõ cửa.

Lâm Thần đơ người, mang viên ngọc bội để vào tráp, đặt xuống cẩn thận và đi ra ngoài. Đi đến phía ngoài khuôn viên, Lâm Thần gặp được Ngao Hân đang nhìn Lâm Thần với gương mặt ngưỡng mộ.

- Lâm Thần, ngươi giỏi lắm! Tu luyện thành công Luyện Thể cảnh tầng thứ sáu hậu kỳ lại còn đoạt được danh hiệu đệ tam trong trận Thiên La Sơn bí cảnh. Thiên Cực tông của chúng ta mười năm rồi vẫn chưa xuất hiện nhân tài nào như ngươi cả, từng có một người đạt được nhưng đã là quá khứ rồi. Hơn nữa, ngươi lại còn đoạt được danh hiệu đệ tam, so với người đệ tử trước đó, không biết ngươi mạnh hơn hắn gấp bao nhiêu lần a. 

Ngao Hân cười vui vẻ.

Vốn dĩ Ngao Hân cùng Tiết Linh Vân đều cho rằng, Lâm Thần có thể xông qua Thiên La Sơn bí cảnh là chuyện đương nhiên. Nhưng không ngờ Lâm Thần lại có võ công cao cường đến nỗi đoạt được danh hiệu đệ tam. Dù sao các đệ tử ngoại môn thiên tài cũng không ít. Các đệ tử Luyện Thể cảnh tầng thứ tám cũng không ít, có rất nhiều đệ tử tu vi cao hơn Lâm Thần nhưng lại phải chịu thua dưới tay của Lâm Thần để Lâm Thần cướp đi danh hiệu đệ tam.

Lâm Thần khẽ cười, chỉ thấy Ngao Hân một mình đi đến. Sắc mặt không khỏi có chút khác lạ. 

Tâm tư Ngao Hân khẽ rung động, dùng ánh mắt khác lạ nhìn Lâm Thần khẽ nói thầm:

- Lâm Thần, ngươi đừng hòng gặp được Linh Vân. Hôm nay nàng ta không có ở đây.

Nghe vậy, Lâm Thần ngượng ngùng cười, nhưng cũng không biết vì sao trong thâm tâm lại có cảm xúc khó tả đến như vậy. 

Ngao Hân nói tiếp:

- Hôm nay ta đến, thứ nhất là đưa ngươi đi làm thủ tục nhập môn. Thứ hai chính là việc liên quan đến Linh Vân.

- Đã xảy ra chuyện gì? 

Lâm Thần ngỡ ngàng.

- Cái này ngươi có điều không biết rồi, mỗi đại đệ tử nội môn đều sẽ nhận nhiệm vụ từ tông sư gọi là Tuần Sát Sứ, đi đến từng quốc gia để rèn luyện thân thể đồng thời có thể bảo vệ con dân quốc gia.

Ngao Hân từ tốn nói. 

Nhạn Nam vực có diện tích rộng lớn vô tận, quốc gia lớn có nhỏ có, không biết có bao nhiêu quốc gia. Đại đa số các quốc gia này đều là các tông môn lớn mạnh. Mà Thiên Cực phái lại là một trong những tông môn lớn của Nhạn Nam vực, chắc sẽ có một số quốc gia dựa dẫm vào. Những quốc gia này hằng năm đều sẽ cống nạp tài nguyên và các đệ tử có tư chất thiên phú cho môn phái rèn luyện và bồi dưỡng nhân tài. Ngược lại, môn phái cũng sẽ phái các đệ tử nội môn tới để bảo vệ quốc gia đó. Ngoài ra cũng có thể rèn luyện thân thủ của các đệ tử thiên phú đó.

- Chuyện thứ hai chính là Linh Vân sắp phải nhận nhiệm vụ Tuần Sát Sứ, nàng ta phải đến phía bắc Nhạn Nam vực tu luyện. Do đó ta mới đến thông báo cho ngươi, hy vọng ngươi sẽ đi gặp nàng lần cuối.

Nói xong, đôi mắt to tròn của Ngao Hân liếc nhìn Lâm Thần một cái. 

Trong khoảng thời gian vừa qua, Lâm Vân cùng Linh Vân ở bên cạnh nhau. Theo thói quen đã xem Linh Vân như một người tri kỷ. Nghĩ tới đây, Lâm Thần không khỏi cảm thấy mất mát.

- Đi thôi.

Lâm Thần gật đầu một cái cùng Ngao Hân đi vào bên trong nội môn một chuyến. 

Đi đến Trường Xuân điện, Lâm Thần chìa miếng lệnh bài của đệ tử đưa cho một vị trưởng lão ghi chép lại. Nhận lại miếng lệnh bài liền tiếp tục đi theo Ngao Hân dạo quanh nội môn một chuyến.

- Đệ tử nội môn mỗi tháng nhất định phải thực hiện một nhiệm vụ. Muốn nhận được công pháp Huyền Mịch cấp cao thì nhất định phải tích lũy thật nhiều điểm, những điều này đều được Lâm Thần ghi chép lại khi mới vừa nhập môn, quay lại xem một chút là biết hết thôi.

Hai người vừa đi vừa chậm rãi nói chuyện. 

Một lát sau, Lâm Thần và Ngao Hân đã đi đến bên trong của quãng trường. Quãng trường này cực kỳ lớn, sức chứa có thể lên đến mấy vạn người đều không có vấn đề gì. Điểm quan trọng ở đây là chính giữa quãng trường đột ngột xuất hiện khối bia đá khổng lồ.

Ở trên tấm bia có hàng ngàn hàng vạn mộc bài được khắc tên. Tấm bia đá được chia thành hàng trăm thủ đô, mỗi một thủ đô đều có mười thứ hạng.

Mà chính giữa những mộc bài này đều khắc tên của ba chữ thượng cổ vĩ đại. 

Thiên Cực Bảng!