Tuyệt Thế Kiếm Thần

Chương 42: Ưng kích biến




Lâm Thần đi trong đường hầm không được không bao lâu liền nhìn thấy đường cụt, nhưng lại xuất hiện một con quái vật cao ba thước.

Con quái vật nắm trong tay một thanh trường kiếm, cảm nhận được Lâm Thần đang đi tới liền cắn răng gầm một tiếng.

- Vù vù... 

Thanh trường kiếm bất ngờ chém xuống, nội khí trong thanh kiếm cùng luồng gió đột nhiên kéo đến.

- Thất Tinh liên hoàn kiếm!

Lâm Thần khẽ quát một tiếng, nội khí của thanh trường kiếm chém xuống trải dài suốt một mét rưỡi trực tiếp tấn công vào lồng ngực khiến cơ thể của con quái vật liên tiếp lùi về phía sau. 

Lợi dụng lúc con quái vật đang bị thất thế, Lâm Thần liền dậm hai chân một cái. Trong nháy mắt dùng Thanh Vân bộ mà chuồn đi mất.

- Qua ải!

Ngay sau đó, một âm thanh bỗng truyền đến. 

- Vị trí thứ ba.

Thanh Y trưởng lão lên tiếng, chân khí cùng âm thanh lan truyền mạnh mẽ ra bên ngoài. Cách đó không xa là Bùi Lương Bình và Viên Phi đang đứng.

Trong giây lát, mười vị cao thủ đứng đầu bảng liền từ trong bay ra. Thanh Y trưởng lão khẽ cười, nhìn các đệ tử bằng ánh mắt trầm trồ, tất cả phần thưởng đều được trao cho toàn bộ. 

Nhìn về hướng Lâm Thần, gương mặt có chút biến sắc mà lên tiếng.

- Lâm Thần, chúc mừng ngươi đã đoạt được vị trí thứ ba. Đây là phần thưởng dành cho ngươi. Từ nay về sau, ngươi chính thức trở thành đệ tử của môn phái.

- Đa tạ trưởng lão. 

Lâm Thần khẽ gật đầu, đưa tay nhận lấy phần thưởng. Phần thưởng chính là hai miếng lệnh bài, một miếng là dùng điểm cống hiến để đổi lấy chiêu thức võ công Huyền Mịch cấp cao, miếng còn lại chính là bằng chứng chứng minh là đệ tử của môn phái. Đương nhiên cũng sẽ nhận được đan dược trung phầm Địa Linh đan.

Lâm Thần nhanh chóng thu lại và tỏ ý vui mừng.

- Hừ. 

Bùi Lương Bình đứng cạnh Lâm Thần không khỏi đố kị trong lòng, sắc mặt khó coi. Lạnh lùng hừ một tiếng rồi xoay lưng bay mất.

Thanh Y trưởng lão chứng kiến, bỗng nhìn Lâm Thần khẽ cười, trong miệng vẫn còn lẩm bẩm.

- Người có thể tu luyện thành công đến Luyện Thể cảnh tầng thứ sáu lại có thể xông vào Thiên La Sơn bí cảnh mà còn đoạt được danh hiệu thứ ba. Môn phái Thiên Cực tông từ mười năm nay vẫn chưa có đệ tử nào có thể đạt được đến cảnh giới đó. 

...

Nhận được phần thưởng, Lâm Thần liền nóng lòng bay thẳng đến Tàng Thư Các. Tuy hiện tại hắn không thể lấy điểm cống nạp để đổi lấy Huyền Mịch cấp cao nhưng đệ tử trong phái có thể được tự do chọn các chiêu thức võ thuật Hoàng Mịch cấp cao mà hắn lại không muốn bỏ qua.

- Thanh Vân bộ là chiêu thức võ thuật cấp cao của Hoàng Mịch. Tuy công lực không phải dạng tầm thường nhưng đối với Lâm Thần mà nói thì cũng chẳng là gì. 

Lâm Thần thầm nghĩ, lúc đầu đến Tàng Thư Các với dự định là có thể tu luyện Cổ Đồng Luyện Thể quyết cùng với Hoàng Mịch cấp cao.

Sau nửa canh giờ, Lâm Thần chậm rãi tiến vào Tàng Thư Các.

Vị trưởng lão trấn thủ Tàng Thư Các với y phục màu trắng nhìn Lâm Thần tiến đến, không khỏi bật cười và hỏi. 

- Lâm Thần, lần này ngươi đã nghĩ ra mình nên chọn chiêu thức võ thuật gì chưa?

Lâm Thần chìa tay lấy miếng lệnh bài từ bên trong áo và đưa cho trưởng lão áo trắng. Những người xung quanh không khỏi kinh ngạc.

- Ngươi đã đoạt được vị trí thứ ba rồi ư? Lẽ nào ngươi đã tu luyện thành công chiêu thức Huyễn Kiếm rồi? 

Trưởng lão cả kinh.

Lâm Thần khẽ cười gật đầu.

Thấy Lâm Thần gật đầu, trưởng lão áo trắng nhìn thật cẩn thận vào Lâm Thần mà thở dài. 

- Trường giang sóng sau đè sóng trước. Lâm Thần, ngươi đoạt được vị trí thứ ba, ngươi có quyền lên lầu hai. Chúng ta đi thôi!

- Đa tạ trưởng lão.

Lâm Thần cất miếng lệnh bài và khoan thai bước vào. 

Lầu hai Tàng Thư Các là nơi cất giữ các bí kíp chiêu thức võ thuật Hoàng Mịch cấp cao cùng với các chiêu thức tuyệt diệu. Những ai muốn lên được lầu hai thì đều phải đánh đổi bằng một điểm cống hiến.

Thời điểm này, trên lầu hai có không ít đệ tử đang bận rộn chọn các bí kíp chiêu thức võ thuật. Tất cả nhìn thấy Lâm Thần đi tới, mỗi người đều run người. Tất nhiên mọi người đều nghĩ rằng Lâm Thần dùng điểm cống hiến để đổi lấy chiêu thức ngoại môn.

Không quan tâm đến những người xung quanh, Lâm Thần xoay người đến bên những bí tịch và bắt đầu chọn. 

Tất nhiên lầu hai bí tịch sẽ nhiều hơn lầu một, Lâm Thần tỉ mỉ chọn từng quyển, quyển này nâng lên, quyển kia hạ xuống.

Lựa chọn một chiêu thức võ thuật phù hợp với bản thân đối với võ sĩ mà nói là một điều vô cùng quan trọng. Tu luyện võ thuật hợp với mình thì không sao, trái lại có thể đả thông tiềm lực ẩn trong người và còn có thể triển khai công lực mạnh mẽ.

Lâm Thần rất rõ võ thuật tông sư Thượng Nhất Thế là chiêu thức phù hợp với bản thân hắn nhất. 

Sau nửa canh giờ, Lâm Thần ngước đầu nhìn một chồng bí tịch.

Thuấn Tức, võ thuật phòng thân cận chiến Hoàng Mịch cấp cao, phạm vi tấn công nhỏ cùng với chiêu thức triển khai mạnh, công lực sẽ được gia tăng.

Thiên Lý bộ, chiêu thức phòng thân Hoàng Mịch cấp cao này, bộ võ thuật thích hợp triển khai đường trường, lượng tiêu hao chân khí kém, tốc độ thì nhanh đến kinh ngạc. 

Lâm Thần khẽ lắc đầu, đặt quyển bí tịch đang nắm trong tay hạ xuống. Chiêu thức võ thuật phòng thân thường sẽ được chia thành hai dạng, một dạng là cận chiến còn một dạng là đánh từ xa. Xuất chiêu trong nháy mắt rồi sau đó là cận chiến và chạy theo cùng thân thủ.

Có điều lần này Lâm Thần dự định sẽ chọn một loại võ thuật cận chiến, dù sao tu luyện thêm một loại chiêu thức cận chiến trong nháy mắt để phòng thân, như vậy phản ứng cũng nhanh nhạy hơn. Dùng thân thủ chạy đến rồi cưỡi mây đi đúng là rất hợp.

Chỉ có điều là chiêu thức công phá tuy uy lực mạnh nhưng Lâm Thần lại cảm thấy có gì không đúng cho lắm. 

Lâm Thần xoay người, khẽ lắc đầu. Ánh mắt sáng lên vẻ vui mừng.

- Ưng Kích Biến, được chia làm ba cấp độ, cấp một "biến ưng phốc", cấp hai "biến ưng thiểm", cấp ba "biến ưng kích".

Mỗi đợt xuất chiêu phối hợp với kiếm pháp, uy lực sẽ gia tăng rất nhiều. Nghe đồn khi võ giả Thượng Cỗ trong lúc truy tìm Thần Ưng, đã chứng kiến được Thần Ưng bay lượn cùng với sự tấn công của nó. Vì thế đã lĩnh ngộ không ít, do đó đã sáng lập ra uy lực cùng với kiếm pháp mạnh hơn nhiều. 

Thần Ưng là loài vật  tối thượng nhất  Thiên Linh đại lục. Là một loài hiếm thấy, tốc độ bay và tấn công rất phi thường. Có điều chiêu thức được mô phỏng từ Thần Ưng nhưng nói chung vẫn chỉ là mô phỏng không hề có chân khí linh xảo thực sự của Thần Ưng. Do đó, nếu muốn so bì với chân khí thực sự của Thần Ưng thì còn kém xa.

Nhưng ngay cả như vậy đi chăng nữa thì chiêu thức Ưng Kích Biến này công lực cũng mạnh hơn gấp mấy lần so với các chiêu thức võ thuật cao cường khác.

Trên quyển bí tích này không hề đánh số trang hay lưu lại danh tánh người đã sáng lập nên quyển bí tịch này. Hy vọng sẽ có một ngày, đệ tử trong môn phái có thể luyện được các chiêu thức của Ưng Kích Biến thật sự. 

Những quyển bí tịch này, Lâm Thần đang muốn cầm xuống để tiến hành trao đổi. Không ngờ lại xuất hiện một tiếng quát lớn từ lầu hai truyền đến.

- Tiểu tử, những quyển bí tịch này là của Đoạn Phương ta. Ngươi ngoan ngoãn bỏ xuống và biến khỏi đây ngay lập tức!

Âm thanh truyền đến vang dội, các đệ tử trong phái liền ngẩng đầu nhìn về phía phát ra âm thanh. 

Lâm Thần cũng không khỏi ngạc nhiên mà nhìn thoáng qua, chợt khẽ lắc đầu. Hai đệ tử nội môn không ngừng tranh đoạt kịch liệt. Sự bất thường xảy ra ngay trong giờ khắc này chính là cả hai đệ tử đều nhắm và một quyển bí tịch.

Nhưng một âm thanh lạnh lùng liền vang lên.

- Đây là quyển bí tịch ta đã chọn trước, ta há gì phải đưa lại cho ngươi? 

Âm vang truyền đến, Lâm Thần không khỏi run người. Âm thanh được phát ra lại là Viên Phi. Từ khi xông ra Thiên Sơn La bí cảnh, Lâm Thần nhớ rất rõ người tên Viên Phi kia. Nhưng không ngờ hắn cũng tới Tàng Thư Các chọn chiêu thức võ thuật.

Hai người tuy rằng chưa chạm mặt nhau bao giờ nhưng Lâm Thần lại rất có hứng thú với Viên Phi. Lâm Thần rất ngưỡng mộ Viên Phi. Lâm Thần xoay người hướng về phía phát ra âm thanh trên lầu hai.

Lâm Thần bắt đầu đi tới trong nháy mắt, nhìn các đệ tử khác đang chọn chiêu thức võ thuật rồi lén nhìn thoáng qua Viên Phi cùng Đoạn Phương. 

Đoạn Phương hai mươi ba tuổi, tu vi chỉ vừa mới đạt đến Thiên Cương cảnh, chẳng qua trên người hắn có một luồng chân khí không nồng đậm, rõ ràng là mới vừa đột phá không lâu, tu chất hiển nhiên là rất bình thường.

Nghe Viên Phi nói xong, Đoạn Phương tức giận uy hiếp:

- Tiểu tử ngươi cũng rất khá, tuổi đời còn trẻ mà đã có thể tu luyện tới Luyện Thể cảnh tầng thứ chín nhưng tu luyện Thiên Cương cảnh thì có vẻ không dễ dàng cho lắm. Ngươi nếu như ngoan ngoãn giao nộp bí tịch luyện công thì bây giờ vẫn chưa muộn đâu. 

Viên Phi cười giễu cợt nói.

- Hai mươi ba tuổi mới tu luyện thành công Thiên Cương cảnh sơ kỳ, niệm tình ngươi chịu bao cực khổ, mau mang bí tịch giao nộp ra ngay.

Sắc mặt Đoạn Phương liền biến sắc, bỗng chốc tái nhợt lại. 

Hai mắt tức giận nhìn Viên Phi nói:

- Tiểu tử, rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt. Dựa theo môn quy, có gan cùng ta quyết chiến không?

- Có gì mà không dám! Hai tháng sau, tại quảng trường của môn phái, tới lúc đó hy vọng ngươi không quỳ xuống xin tha mạng. 

Viên Phi không phải là kẻ đần độn, hắn có thể tu luyện đến Luyện Thể cảnh tầng thứ chín nhưng tu vi Luyện Thể cảnh tầng thứ chín cùng với việc đột phá Thiên Cương cảnh tuy chỉ cách một cấp, nhưng thực lực lại khác một trời một vực, nếu như hắn ngay lập tức quyết chiến với đệ tử trong phái, thì hắn thua là điều chắc chắn.

Nhưng nếu cho hắn thời gian là hai tháng để tu luyện và nâng cao thực lực thì chuyện quyết chiến dễ như ăn cháo.

Nghe xong, Đoạn Phương bỗng đơ người lại. Vốn dĩ hắn muốn cùng Viên Phi quyết chiến ngay lập tức. Không ngờ Viên Phi lại ấn định thời gian trước. Nhưng hắn lại không thể thay đổi, liền không khỏi đưa mắt liếc Viên Phi. 

- Khà khà, Đoạn Phương. Ngươi có biết vị đệ tử này là ai không? Hắn là người đã đoạt được danh hiệu đệ nhất, Viên Phi. Chỉ mới vừa mười sáu tuổi đã có thể tu luyện thành công Luyện Thể cảnh tầng thứ chín. Hắn ta hiện tại là đệ tử của bang phái, đột phá đến Thiên Cương cảnh chỉ là chuyện sớm muộn thôi. E rằng lần này ngươi chính là người sẽ thua trận đấy!

Các đệ tử tứ phía nhìn vào Viên Phi. Trên mặt không khỏi tỏ vẻ hài hước mở miệng nói.

Nghe vậy, mặt Đoạn Phương biến sắc. Năm đó, hắn cũng vì xông vào Thiên La Sơn bí cảnh để trở thành đệ tử, nhưng hắn phải xông vào mấy lần mới có thể thông qua, trong thâm tâm hắn biết xông qua Thiên La sơn bí cảnh gian nan thế nào. Giờ khắc này, hắn lại quyết chiến với Viên Phi, lại là võ sĩ đệ nhất của bang phái vậy mà lại dám ra chiến thư, trong lòng Đoạn Phương không khỏi thấp thỏm. 

Bất ngờ Đoạn Phương nhìn thấy Lâm Thần - một đệ tử ngoại môn tu vi Luyện Thể cảnh tầng thứ sáu hậu kỳ cũng dám đến xem đệ tử nội môn ước chiến. Không giáo huấn hắn một trận chẳng phải để cho người ta cười nhạo sao.

Gương mặt Đoạn Phương trầm xuống, khẽ quát:

- Ngươi biến ngay cho ta! 

Các đệ tử tứ phía liền quay mặt nhìn về phía Lâm Thần. Viên Phi cũng nhìn Lâm Thần khẽ cười hỏi thăm nhưng thật ra trong lòng đang cười nhạo rất lớn. Lâm Thần thiên phú đặc biệt, biết rõ là Đoạn Phương đang cố dạy dỗ mình mà không biết bản thân đang tự tìm đường chết.

Thấy vậy, sắc mặt Lâm Thần liền biến sắc nhưng lai rất khó thấy được. Vô duyên vô cớ bi người khác dạy dỗ. Lâm Thần không khỏi tức giận bừng bừng.

Lâm Thần lạnh lùng khẽ nhìn nói: 

- Thu lại câu ngươi vừa mới nói ngay, biến ngay lập tức cho ta. Ta sẽ tha cho ngươi lần này.

Tất cả mọi người liền chấn động.