Tuyệt Thế Kiếm Thần

Chương 37: Vây chặt lâm thần




Vị trưởng lão trên người mặc một bộ thanh y, mang theo nụ cười ôn hòa, toàn thân tỏa ra uy thế nhàn nhạt.

Trưởng lão xuất hiện, đệ tử bốn phía đều quay đầu, vẻ mặt hưng phấn hướng bên này nhìn sang.

- Các vị, hôm nay là ngày bí cảnh Thiên La sơn nửa năm mở ra một lần, lần này đệ tử tham gia tổng cộng có hơn ba trăm người, ta sẽ tuyên bố quy tắc và phần thưởng... 

Trưởng lão chậm rãi mở miệng, tiếng nói của hắn cũng không lớn, nhưng đệ tử phía dưới đều có thể nghe thấy rõ ràng.

Trưởng lão đầu tiên là tuyên bố số người vào Thiên La sơn bí cảnh lần này, sau đó chính là quy tắc tính điểm.

Thời gian Thiên La sơn bí cảnh mở ra là hai canh giờ, sau hai canh giờ, cửa ra của Thiên La sơn bí cảnh sẽ mở, đến thời điểm đó dựa theo thứ tự đệ tử đi ra trước sau, lần lượt xếp hạng. 

Lần này Thiên La sơn bí cảnh tổng cộng chia làm mười hạng, mười người đứng đầu ngoại trừ có thể thăng cấp thành đệ tử nội môn, còn có thể thu được đan dược và có tư cách tiến vào Tàng Thư Các chọn bí tịch.

Nhưng căn cứ thứ tự khác nhau,  phần thưởng từng người cũng có chút khác biệt. Người thứ nhất có thể được thưởng một viên Địa Linh đan cực phẩm, người thứ hai một viên Địa Linh đan thượng phẩm, người thứ ba là một viên Địa Linh đan trung phẩm.

Người thứ nhất tiến vào Tàng Thư Các có thể miễn phí chọn một quyển võ kỹ Huyền Mịch cấp thấp, người thứ hai, tuy rằng cũng có thể chọn võ kỹ Huyền Mịch cấp thấp nhưng cần trả giá một phần ba điểm cống hiến, còn người thứ ba, là cần một nửa điểm cống hiến. 

Ngoài ra, bảy người từ thứ bốn đến thứ mười, mỗi người cũng được mua một viên Địa Linh đan hạ phẩm, giá thấp hơn một chút so với giá gốc, có tư cách dùng điểm cống hiến đổi lấy võ kỹ Huyền Mịch cấp thấp.

Nghe hết bảng khen thưởng này, Lâm Thần hai mắt không khỏi sáng ngời. Địa Linh đan là đan dược cao cấp độc nhất của Thiên Cực tông, ăn vào có thể tích lũy lượng lớn chân khí trong cơ thể, giảm thiểu thời gian tu luyện một tháng.

So với thiên tài nội môn, Lâm Thần liệt vào hạng thời gian tu luyện ngắn, nếu hắn có được Địa Linh đan này, như vậy tu luyện lên dễ dàng hơn rất nhiều. 

Nhưng càng làm cho Lâm Thần hưng phấn hơn, chính là có thể tiến vào Tàng Thư Các chọn võ kỹ Huyền Mịch cấp thấp!

"Tuy rằng sau khi ta tiến vào nội môn, cũng có thể sử dụng điểm cống hiến đổi lấy võ kỹ Huyền Mịch cấp thấp, nhưng nếu ở đây qua Thiên La sơn bí cảnh ở trong mười vị trí đầu, như vậy có được Huyền Mịch cấp thấp võ kỹ dễ dàng hơn nhiều."

Đệ tử nội môn muốn đổi võ kỹ Huyền Mịch cấp thấp, cần một số điểm cống hiến khổng lồ. Mà một khi ở đây đạt được mười vị trí đầu trong Thiên La sơn bí cảnh, sẽ không tốn lượng lớn điểm cống hiến, đối với Lâm Thần mà nói không khác gì một miếng bánh ngọt lớn. 

Nhưng Lâm Thần muốn đứng được trong mười vị trí đầu, cũng không phải dễ dàng như vậy. Lần này trong số đệ tử tham gia Thiên La sơn bí cảnh, rất nhiều người đều giấu diếm thực lực, vốn dĩ có thể thông qua Thiên La sơn bí cảnh tiến vào nội môn, nhưng lại lưu lại đến hiện tại, chính là vì muốn vào được mười vị trí đầu, lấy phần khen thưởng này!

Nhưng cũng không phải là không có cơ hội, chỉ cần trước khi cửa Thiên La sơn bí cảnh mở ra, chạy tới chỗ cánh cửa, Lâm Thần không hẳn không thể tranh cướp vị trí thứ một, thứ hai.

- Bên trong Thiên La sơn bí cảnh rải rác có linh vật có thể tăng cao thực lực, hiện tại những đệ tử tham gia Thiên La sơn bí cảnh xin chuẩn bị kỹ lưỡng. 

Thanh y trưởng lão tiếp tục nói.

- À, lần trước ta suýt chút nữa qua được Thiên La sơn bí cảnh, lần này ta nhất định có thể!

- Ta cũng vậy, nhưng nghe nói lần này trong Thiên La sơn bí cảnh không chỉ có người rối, còn có thú rối thực lực càng mạnh hơn, có chút khó a. 

Đệ tử bốn phía nhất thời sôi sùng sục, từng người thầm cắn răng, tranh thủ ở đây vượt qua Thiên La sơn bí cảnh thành công tiến vào nội môn.

Răng rắc, răng rắc, răng rắc...

Theo lời trưởng lão hạ xuống, mấy người chấp sự đứng trước cửa Thiên La sơn bí cảnh lui lại một bên tạo lối vào. 

Một loạt người rối xuất hiện ở trước mặt mọi người.

Những con rối này thân cao hai mét, toàn thân do Huyền Mộc tạo thành, trong tay hoặc là cầm đao, hoặc là cầm kiếm, từng người đứng thẳng không nhúc nhích.

Đối với thứ này Lâm Thần cũng không cảm thấy kinh ngạc, con rối người này chính là kết quả mà Khôi Lỗi Phong để lại từ thời thượng cổ, tuy không có trí tuệ, nhưng cũng có thể nhận biết được sinh vật xung quanh, mà ra đòn công kích. 

Thiên Cực tông cũng là mấy trăm năm trước, một vị tông chủ ra ngoài trong lúc vô tình có được phương pháp luyện chế, nhưng đáng tiếc là những con rối này thực lực cũng không mạnh, chỉ tương đương với võ giả Luyện Thể cảnh, bởi vậy Thiên Cực tông liền đưa chúng đến thử thách đệ tử ngoại môn.

- Tiến lên!

Trong đám người, cũng không biết là ai hô một câu, liền có mấy chục đệ tử hướng lối vào Thiên La sơn bí cảnh chạy như điên. 

Lối vào là một cái cửa lớn rộng mấy chục thước, ở ngoài cửa, có thể cảm nhận được hàn ý những người rối trong đó mang đến.

Ầm ầm ầm...

Bên tai truyền đến một trận thanh âm vũ khí chạm nhau, hiển nhiên người bên trong đã cùng người rối giao chiến. 

Lâm Thần xen lẫn trong dòng người, chậm rãi đi tới lối vào Thiên La sơn bí cảnh.

Vượt qua lối vào, bên trong là một quảng trường hùng vĩ, bốn phía quảng trường có không ít con đường nhỏ. Đệ tử chỉ cần đi thẳng xuống, sẽ đến lối ra Thiên La sơn bí cảnh. Đương nhiên, muốn thông qua những con đường này đến cửa ra, nhất định phải trải qua các cửa ải của người rối.

- Khai Sơn toái thạch! 

Ở cách chỗ Lâm Thần không xa, một thiếu niên cầm đại đao trong tay, hướng một con rối bổ xuống.

Con rối liều mạng, giơ trường kiếm lên đấm tới ngực của hắn.

Thấy tình hình này, mặt thiếu niên biến sắc, cuống quít thu hồi đại đao, chống đỡ đòn công kích của con rối. 

Ầm.

Thanh âm nặng nề vang lên, đại đao cùng trường kiếm giao nhau, thiếu niên bị đẩy lui ra hơn mười bước, sắc mặt tái nhợt khó coi.

- Tê, người rối năm nay quá mạnh! 

Một ít đệ tử mới vừa vào quảng trường thấy thế, đều hít vào một hơi.

Lâm Thần đúng là cảm thấy một chút thần kỳ, những con người rối này rõ ràng không có trí khôn, nhưng sử dụng kiếm pháp lại đúng quy củ, uy lực bất phàm.

Lắc đầu một cái, Lâm Thần đang muốn bước nhanh rời đi, bỗng nghe được bên tai phong thanh tiếng đao truyền đến. 

Một người rối cầm trong tay một thanh đại đao, chém tới hướng Lâm Thần.

Lưỡi đao lạnh lẽo nhắm thẳng, khiến vài võ giả thực lực yếu ớt xung quanh run lên.

- Hả? 

Lâm Thần trong nháy mắt xoay người, thuận thế một quyền hướng ngực con rối đánh tới.

Ầm.

Thân thể nó theo hướng sau bay ngược ra ngoài, ngã trên mặt đất, phát ra thanh âm trầm thấp không nhúc nhích. 

Lâm Thần không thèm nhìn con rối một chút, hai chân đạp ra, hướng con bên trái quảng trường bước nhanh tới.

- Mẹ kiếp, kiếm khách giết chết người rối!

Võ giả bốn phía thấy thế, nhất thời hai mắt trừng lớn, kinh ngạc nhìn bóng lưng Lâm Thần đi xa. 

Sau khi Lâm Thần tiến vào, một chỗ khác trong quảng trường, ba đệ tử cũng theo lối này vào trong.

Lối đi này rất rộng rãi, giờ khắc này bên trong đã có không ít đệ tử, đang cùng người rối đại chiến.

Lâm Thần vung ra nắm đấm, đánh lùi một con rối phía sau, chân khí trong cơ thể hắn vận chuyển, chân đạp Thanh Vân bộ, giữa đám người rối nhanh chóng chạy về phía trước. 

- Giết, sớm biết trước ta đã tu luyện một bộ khinh công, nếu vậy giờ đã ở phía trước rất xa rồi.

Có đệ tử nhìn bóng thấy Lâm Thần qua lại trong đám người rối, chớp mắt biến mất không còn tăm hơi, trên mặt lộ ra vẻ hâm mộ. Tốc độ của Lâm Thần rất nhanh, chỗ nào có thể tránh được đám người rối liền tách ra, nếu thực sự không tránh được, Lâm Thần liền một quyền đưa chúng đánh bay.

Ước chừng sau thời gian nửa chén trà nhỏ, Lâm Thần đi tới cuối lối đi. 

Phần cuối có ba lối rẽ, phóng tầm mắt nhìn, bất kể là lối nào, cũng đều uốn lượn khúc chiết, phảng phất như mê cung, quan trọng hơn chính là, bên trong những thông đạo này, đều có rất nhiều người rối.

Những con rối này thực lực mạnh, số lượng nhiều, một khi bị chúng vây nhốt, cho dù là Lâm Thần, trong khoảng thời gian ngắn cũng khó mà thoát thân.

Lâm Thần chọn một đường có vẻ người rối ít một chút, đang muốn đi vào, bỗng một loạt tiếng bước chân ầm ập từ phía sau truyền đến. 

Trong chớp mắt, ba bóng người liền vọt tới bên cạnh Lâm Thần, tạo thành tam giác vây quanh hắn.

- Khà khà, Lâm Thần, liên tục hai lần để ngươi chạy thoát, bây giờ ở trong Thiên La sơn bí cảnh, ta xem ngươi làm sao thoát được!

Ba người này, chính là Mã Lương, Lý Xuyên cùng với bạn tốt của Mã Lương - Diệp Minh Tuấn. Ba người sau khi tiến vào quảng trường, liền chú ý đến Lâm Thần, theo dõi suốt dọc đường, rốt cục trước khi Lâm Thần tiến vào một con đường khác vây bắt hắn. Lý Xuyên dưới sự kích động, hung hãn nói. 

Mã Lương sắc mặt âm trầm nhìn Lâm Thần, lần trước ở Diễn Võ đường, hắn bị Lâm Thần ở ngay trước mặt rất nhiều đệ tử ngoại môn đánh trọng thương, mất hết mặt mũi, khiến đáy lòng hắn đối với Lâm Thần sinh ra thù hận, hận không thể lập tức chém chết Lâm Thần.

Trong ba người, chỉ có Diệp Minh Tuấn gương mặt tuấn tú thần sắc hờ hững.

Diệp Minh Tuấn đánh giá Lâm Thần một chút nói: 

- Có chút thực lực, tiểu tử, hiện tại dập đầu nhận sai, tự phế tu vi, chúng ta còn có thể giữ lại cho ngươi một mạng.

Tuy rằng Lâm Thần từng đánh bại Mã Lương, nhưng Diệp Minh Tuấn cũng không để tâm đến. Tu vi của hắn là Luyện Thể cảnh tầng thứ tám sơ kỳ, bàn về thực lực, mạnh hơn Mã Lương không ít.

Hơn nữa hắn biết rõ, Mã Lương tính cách vô cùng tự kiêu, có lẽ bị Lâm Thần làm tức giận, do bất cẩn mới thua trong tay Lâm Thần. Bởi vậy Diệp Minh Tuấn nhìn ra, Lâm Thần có chút thiên phú võ học, nhưng vẫn không phải là đối thủ của hắn. 

Lâm Thần liếc Diệp Minh Tuấn một chút, nhàn nhạt nói:

- Câu này nên là ta nói, các ngươi bây giờ rời đi, ta còn có thể tha cho các ngươi.

Diệp Minh Tuấn là tu vi Luyện Thể cảnh tầng thứ tám, nhưng thực lực bây giờ của Lâm Thần đã vượt xa quá khứ, đối phó Mã Lương, hắn còn chưa xuất ra toàn lực, làm sao có khả năng sẽ sợ Mã Lương hay Diệp Minh Tuấn? 

- Tiểu tử, ngươi đây là đang tự tìm đường chết!

Gương mặt tuấn tú của Diệp Minh Tuấn thoáng một tia khó coi, vốn dĩ hắn cho rằng Lâm Thần nhìn thấy mình, sẽ sợ hãi dập đầu xin tha, sau đó hắn sẽ phế bỏ tu vi của Lâm Thần, nhưng Lâm Thần lại vẻ mặt hờ hững, đối với hắn không uý kỵ chút nào.

Mã Lương âm trầm nói: 

- Diệp huynh, nói với hắn phí lời, chúng ta cùng lên, phế bỏ tiểu tử này!

Mã Lương hận không thể lập tức giết Lâm Thần, hắn rút trường kiếm ra, đột nhiên hướng Lâm Thần một chiêu đâm tới.

Gần như là trong chớp mắt Mã Lương rút ra trường kiếm, hai tay Lâm Thần đột nhiên chuyển động, bang một tiếng, Tinh Cương kiếm ra khỏi vỏ, đồng thời, một luồng kiếm khí dài một thước từ trên Tinh Cương kiếm trực tiếp hướng Mã Lương đánh tới. 

Thất Tinh Liên Hoàn kiếm!

Cong!

Mã Lương cảm thấy một nguồn sức mạnh từ trên tay truyền đến, thân thể không tự chủ lùi về sau hơn mười thước mới dừng lại. 

Lâm Thần đứng tại chỗ, mặt không biến sắc, như chưa hề động thủ.

Theo tố chất thân thể tăng lên, Lâm Thần sử dụng Thất Tinh Liên Hoàn kiếm uy lực cũng càng lúc càng lớn, dưới đòn đánh này, dù Mã Lương là võ giả Luyện Thể cảnh tầng thứ bảy đỉnh cao, cũng bị đánh bay ra ngoài.

- Ồ, phía trước xảy ra chuyện gì vậy? 

- Là Lâm Thần cùng mấy người Mã Lương, Mã Lương không phải đã thua trong tay Lâm Thần sao, hắn thế nào lại còn dám tới đây gây sự?

Đang lúc này, bỗng mấy bóng người từ trong thông đạo vọt ra, nhìn thấy Mã Lương bị đánh bay, lại thấy Lý Xuyên cùng Diệp Minh Tuấn bao vây Lâm Thần, hơi sững sờ, thấp giọng nghị luận.

Nghe được mấy lời đó, dù là Mã Lương giữ được bình tĩnh, giờ khắc này sắc mặt cũng không khỏi đỏ lên, nếu như không phải là Lâm Thần, hắn làm sao có thể mất mặt đến mức như vậy?