Tuyệt Thế Kiếm Thần

Chương 35: Sát Ý




Được, ta nhớ kỹ tên hắn. Quay về ta liền đề cử cho sư phụ, thiên phú như hắn còn hơn cả thiên tài, nếu là để ở bên ngoài vậy thì thực sự đáng tiếc...

Ngao Hân kích động, liên tục nói.

Nghe nói như vậy, Tiết Linh Vân nhớ lại Lâm Thần đã từng từ chối nàng dẫn hắn tới tông môn, lúc này nàng lắc đầu một cái vội la lên: 

- Đừng đừng. Chính hắn chọn con đường hắn đi, chúng ta không cần xem vào.

- Chuyện này...

Ngao Hân mày nhíu miệng nói: 

- Vậy ngươi gọi ta tới đây làm gì?

Tiết Linh Vân cời nói:

- Mang ngươi đến kết giao bằng hữu, không muốn ngươi với hắn trở thành kẻ thù... 

Hơi trầm ngâm một lát, nàng nói tiếp:

- Để tránh sau này khỏi chịu thiệt thòi.

Nghe lời nói ấy, Ngao Hân lập tức sững người, nhìn Tiết Linh Vân thấp giọng nói: 

- Ý của ngươi là thiên phú của hắn...

Tiết Linh vân hơi gật đầu, xoay người nhìn Lâm Thần ở giữa đám người.

Ánh sáng màu đồng trên người Lâm Thần chậm rãi tản đi, nhìn Mã Lương không có cảm xúc gì. 

Giờ khắc này, Mã lương nửa nằm trên đất, tóc tai bù xù, hai con mắt đỏ rực, vô cùng chật vật. Hắn trợn mắt, chỉ một ngón tay về phía Lâm Thần muốn chửi một câu, nhưng không thể nói được, sắc mặt đỏ chót.

Mã Lương không bao giờ nghĩ tới, nữa tháng trước Lâm Thần còn bị hắn đánh cho chật vật, dựa vào nội đan yêu thú để trốn thoát từ trong tay hắn, giờ khắc này lại một quyền đánh bay hắn, thực lực dĩ nhiên cao hơn hắn rất nhiều.

Lâm Thần liếc mắt nhìn Mã Lương một cái, xoay người đi về phía Lý Xuyên không nhìn thấy vẻ phẫn nộ của Mã Lương. 

So với Mã Lương, biểu hiện của Lý Xuyên càng khiến người ta cảm thấy xấu hổ.

Hắn nhìn thấy Lâm Thần đang tiến lại, sắc mặt hiện lên vẻ kinh hoàng, luống cuống vội vàng gào to:

- Lâm... Lâm Thần, ngươi đừng qua đây. 

Một bộ dạng không thể lập tức chạy trốn.

Lâm Thần lạnh nhạt nói:

- Ta tới thì thế nào? 

Nói xong, Lâm Thần bước lên một bước.

Lý Xuyên sững sờ, nếu Lâm Thần đến đây thật, hắn không có cách nào ngăn cản, bống nhiên Lý Xuyên nhớ tới chuyện gì đó, hắn đưa tay vào áo lấy ra một viên pha lê, dùng sức bóp vỡ.

Đá truyền tin! 

Lý Xuyên này đã không còn biết xấu hổ, so tài là do bọn hắn nói ra, hiện tại đánh không thắng lại tìm người tới đối phó với Lâm Thần.

Đệ tử bốn phía nhìn thấy Lý Xuyên bóp nát đá truyền tin, nhất thời hô lên.

Mã Lương ở một bên nghe nói thế, sắc mặt càng thêm lúng túng. Vốn dĩ thua ở trên tay Lâm Thần đã rất mất mặt, bây giờ Lý Xuyên lại làm ra chuyện mất mặt như vậy, xem như hoàn toàn mất hết mặt mũi. 

Sắc mặt Mã Lương âm trầm, nghiến răng nghiến lợi, hận không thể lập tức đứng lên đá bay tên Lý Xuyên ngu ngốc.

Tuy rằng hắn biết bóp nát đá truyền tin là không đúng, nhưng hắn hoàn toàn bị Lâm Thần dọa sợ, hơn nữa tận mắt thấy Mã Lương cũng không phải là đối thủ của Lâm Thần, trong lúc hốt hoảng bóp nát đá truyền tin thông báo cho ca ca Lý Sơn của hắn.

Biết là không đúng nhưng dù sao cũng đã bóp nát đá truyền tin rồi, so với việc mất đi mặt mũi thì hắn sợ bị Lâm Thần hành hung một trận hơn. 

Hắn cắn răng, hung dữ nói:

- Lâm Thần, ngươi đừng có hung hăng. Ta cho ngươi biết, đại ca của ta là võ giả Thiên Cương cảnh, hắn sẽ lập tức tới ngay, nếu ngươi dám gây bất lợi cho ta, ta đảm bảo ngơi sẽ hối hận cả đời.

- Thật sao? 

Mặt Lâm Thần không có cảm xúc gì, chậm rãi bước từng bước đến chỗ Lý Xuyên, đồng thời trên người hắn cũng tỏa ra khí thế mạnh mẽ điên cuồng bao trùm Lý Xuyên.

Hiện tại tu vi Lý Xuyên là Luyện Thể cảnh trung kỳ, tương đương với tu vi của Lâm Thần. Lâm Thần đi một bước, hắn cảm thấy uy thế trên người mình càng nặng.

Uy thế này bao trùm làm cho Lý Xuyên toát mồ hôi lạnh, sắc mặt tái nhợt, cực kỳ hoảng sợ. 

Khoảng cách giữa Lâm Thần và Lý Xuyên còn chưa tới mười mét, Lý Xuyên không chịu nổi nữa liền hét lên:

- Lâm Thần, ngươi đứng lại đó cho ta. Đừng tới đây. A...

Âm thanh cuối cùng hạ xuống, trong không khí đột nhiên tràn ngập mùi nước tiểu. 

Tất cả mọi người sững sờ.

Chợt một trận cười vang lên.

Đệ tử bốn phía nhìn thấy dáng vẻ chật vật của Lý Xuyên, thực sự không nhìn được, từng người đều bắt đầu cười ha hả. 

- Đồ vô dụng.

Lông mày Lâm Thần hơi nhíu lại, vốn dĩ hắn chỉ muốn dọa Lý Xuyên, không ngờ Lý Xuyên lại sợ hãi như vậy, hắn chỉ tỏa ra khí thế trên người đã dọa Lý Xuyên sợ đến mức tiểu ra quần.

Lâm Thần vừa xoay người, cũng không thèm nhìn Lý Xuyên một cái, nhưng mà bỗng nhiên một đạo âm thanh lại vang lên: 

- Đứng lại.

Theo âm thanh kia, mấy đệ tử từ ngoài đi vào, tu vi mỗi người đều là Luyện Thể cảnh tầng thứ bảy trở lên.

Dẫn đầu là một đệ tử khoảng hai mươi tuổi, cả người hơi tản ra uy thế, đệ tử nào tới gần hắn đều cảm thấy không thể chịu nổi, sắc mặt khó chịu lui về sau. 

Hắn liếc nhìn Mã Lương bị thương nặng nằm trên đất, lại nhìn Lý Xuyên một bên sợ đến nỗi tiểu cả ra quần, sắc mặt nhất thời thay đổi đến đáng sợ.

Mã Lương ngẩng đầu liếc nhìn hắn, trên mặt lộ ra một vẻ xấu hổ.

Lý Xuyên nhìn thấy có người đến, sắc mặt vui mừng nói: 

- Ca, ngươi rốt cuộc cũng tới. Hắn chính là Lâm Thần, ngươi hãy mau dạy dỗ hắn.

- Vô liêm sỉ.

Nhìn thấy bộ dáng này của Lý Xuyên, Lý Sơn nhất thời tức giận, nếu như không phải Mã Lương cùng Lý Xuyên không nghe lời hắn, tìm đến Lâm Thần gây rắc rối thì hắn đâu phải đích thân đi đến chỗ này. 

Hiện tại, Lý Xuyên biết bản thân gây ra lỗi lớn, nhất thời để cho Lý Sơn giận dữ. Hắn không nói hai lời, trực tiếp tát một cái lên mặt Lý Xuyên.

Trong phút chốc trên mặt Lý Xuyên in hằn năm ngón tay, khuôn mặt tức giận không cam lòng.

Không để ý tới Lý Xuyên, Lý Sơn quay đầu nhìn về phía Lâm Thần, trầm giọng nói: 

- Tiểu tử ngươi thật to gan. Nói là dựa theo quy định của tông môn so tài, ngươi lại ra tay nặng như thế, tâm địa độc ác. Không trừng phạt ngươi một lần, tương lai chỉ sợ là ngươi lại không coi ai ra gì.

Chuyện xảy ra ở đây Lý Sơn đã biết rõ trên đường đi, căn bản đã hiểu rõ, Mã Lương cùng Lý Xuyên xúi giục trước, trong lúc so tài bên Mã Lương tấn công liên tục ba lần đều bị Lâm Thần phá giải, nhưng mà một quyền của Lâm Thần liền đánh Mã Lương trọng thương.

Lý Sơn kinh ngạc trong lòng, thiên phú của Lâm Thần quả là không bình thường, nhưng mà hắn quyết tâm diệt trừ Lâm Thần. 

Đệ tử thiên phú kinh khủng như thế, nếu để trưởng thành chỉ sợ không chỉ là Mã Lương bị đánh trọng thương, ngay cả Lý Sơn cũng thua dưới tay hắn.

- Đúng, nhất định phải trừng phạt, nếu không sau này hắn sẽ coi trời bằng vung.

- Lý Sơn vừa nói xong, đám đệ tử hắn mang tới liền kêu to, hết sức phối hợp với Lý Sơn diễn trò. 

Tiết Linh Vân cùng Ngao Hân ở bên ngoài thấy thế, sắc mặt vô cùng lạnh lẽo. Hành động của Lý Sơn làm cho các nàng không thể nhịn nổi nữa. Hai người cũng không nói nhiều, trực tiếp đi về phía đám người.

Tiết Linh Vân cùng Ngao Hân xuất hiện, nhất thời bốn phía rối loại tưng bừng.

Rất nhiều đệ tử quay đầu nhìn hai thiếu nữ. Tiết Linh Vân cùng Ngao Hân không chỉ là dệ tử nội môn thiên tài, hơn nữa còn là hai đại mỹ nữ, bình thường không dễ gì gặp được, mà giờ khắc này hai người cùng xuất hiện ở đây. 

- Lâm Thần, ta giới thiệu với ngươi một vị thiên tài, vị này chính là Ngao Hân, Ngao sư tỷ.

Tiết Linh Vân cùng Ngao Hân đi tới trước mặt Lâm Thần, Tiết Linh Vân quay về phía Lâm Thần mỉm cười nói.

- Chuyện này... 

Lý Sơn, Mã Lương cùng Lý Xuyên lập tức ngây người, bọn họ có thể đối phó với Lâm Thần nhưng tuyệt đối không dám trêu chọc Tiết Linh Vân cùng Ngao Hân, tuy rằng Lý Sơn cũng là đệ tử nội môn, nhưng so với hai người Tiết Linh Vân căn bản không cùng một cấp bậc.

Giờ khắc này nhìn thấy hai người đồng thời xuất hiện trò chuyện với Lâm Thần, ba người bọn Lý Sơn không khỏi kêu khổ, hiện tại đi không được và không đi cũng không được.

Đệ tử bốn phía đều trừng mắt há miệng. 

Lâm Thần xem ra rất thân thiết với Tiết Linh Vân. Quan trọng hơn là Tiết Linh Vân lại dẫ Ngao Hân đi kết bạn với một đệ tử ngoại môn.

Tất cả mọi người đều khiếp sợ, biểu hiện của Tiết Linh Vân và Ngao Hân thật không bình thường, phải biết rằng có bao nhiêu đệ tử nội môn muốn nịnh bợ các nàng nhưng đều bị các nàng bỏ mặc.

Lâm Thần cũng hơi sững sờ, tuy rằng hắn đã sớm chú ý tới hai nàng nhưng không nghĩ tới hai nàng lại biết đi ra vào thời điểm này. 

Có điều Lâm Thần cũng phản ứng rất nhanh, tâm tư liên hiểu dụng ý của Tiết Linh Vân và Ngao Hân, khẽ gật đầu nói:

- Chào Ngao sư tỷ.

- Ngươi là bằng hữu của Linh Vân thì cũng là bằng hữu của ta, cũng không cần gọi sư tỷ, ngươi gọi ta là Ngao Hân được rồi. 

Ngao Hân tính cách mạnh mẽ, nhìn thấy Lâm Thần đáp lời liền cười nói.

Lâm Thần cười cười, gặt gù đồng ý.

- Đây là một bình Tụ Khí đan trung phẩm, mong rằng Lâm huynh nhận lấy. 

Lý Sơn ở một bên chờ, thấy Tiết Linh Vân và Ngao Hân căn bản là không muốn nhìn thấy hắn, trên mặt liền toát mồ hôi lạnh. Suy nghĩ một lát hắn ra hiệu cho Mã Lương lấy ra một bình Tụ Khí đan trung phẩm đưa cho Lâm Thần.

Mặc dù thời gian Lý Sơn ở nội môn cũng không lâu, thế nhưng hắn biết không thể đắc tội với Tiết Linh Vân và Ngao Hân, nếu như chọc giận hai người, không cần đến hai người động thủ thì đã tuôn ra một nhóm đệ tử tìm hắn gây phiền phức rồi.

Phải biết bên trong môn phái, thiên tài theo đuổi hai nữ đệ tử này rất nhiều, nếu như Lý Sơn đắc tội với Tiết Linh Vân cùng Ngao Hân, những đệ tử thiên tài này tuyệt đối sẽ tìm cách biểu hiện mình. 

Bởi vậy, cho dù Tiết Linh vân cùng Ngao Hân vừa mới đến đây, không hề liếc mắt nhìn Lý Sơn một cái, hoàn toàn không thấy sự tồn tại của hắn, ba người Lý Sơn lạnh cả người, trong lòng sợ hãi.

Lâm Thần nếu muốn đan dược từ bọn họ, cũng không truy cứu thì hai nàng cũng không truy cứu, nhưng nếu hắn không muốn, cho dù là hai nàng không quan tâm nhưng hắn cũng chỉ có thể kìm nén tức giận mà chống đỡ.

May mà Lâm Thần không làm lớn chuyện này, không thèm nhìn ba người Lý Sơn một cái, đưa tay thu hồi đan dược rồi cùng với hai người Tiết Linh Vân đi ra ngoài. 

Tiết Linh Vân không thèm nhìn Lý Sơn đã làm cho Lý Sơn nhục nhã, bây giờ Lâm Thần cũng không coi Lý Sơn ra gì, càng làm cho hắn tức giận thêm.

Thời khắc này, sát cơ của Lý Sơn đói với Lâm Thần lại thêm một phần.

...

Trong một tiêu đình bên ngoài Diễn Võ đường, Lâm Thần cùng Tiết Linh Vân và Ngao Hân ngồi một bên thưởng thức phong cảnh.

- Đa tạ hai vị đã giải vây giúp ta.

Lâm Thần chắp tay nói. 

- Chờ ta xông qua bí cảnh Thiên La sơn, ta nhất định mời hai vị đi đệ nhất lâu ăn uống một bữa.