Tuyệt Thế Kiếm Thần

Chương 118: Có gì không dám




Lâm Thần ngẩn người, chậm rãi mở cửa lớn ra.

Liền nhìn thấy một thanh niên mặc trang phục đệ tử nội môn Thiên Cực tông, trên mặt mang theo một tia tự kiêu nhìn Lâm Thần.

Thanh niên này xem ra chỉ khoảng mười chín tuổi, nhưng tu vi của hắn lại là Thiên Cương cảnh trung kỳ. 

Thanh niên quan sát Lâm Thần một chút, khi nhận ra được khí tức trên người Lâm Thần, hai con mắt hắn không khỏi hơi híp lại nói:

- Luyện Thể cảnh tầng thứ chín đỉnh phong? Hơn một tháng trước, ngươi còn đang ở Luyện Thể cảnh tầng thứ tám hậu kỳ, lợi hại! Không tới hai tháng ngắn ngủi, lại có thể từ Luyện Thể cảnh tầng thứ tám hậu kỳ đột phá đến tầng thứ chín đỉnh phong.

Lâm Thần cũng tương tự đánh giá thanh niên đối diện, không nói một lời. 

- Ha ha, nhưng coi như ngươi đột phá tu vi cũng không liên quan. Lâm Thần, ta là Lữ Chính Thanh, ta muốn khiêu chiến với ngươi tại đây để đoạt vị trí trên Thiên Cực bảng!

Lữ Chính Thanh cười một tiếng, cũng không để Lâm Thần vào mắt. Miệng vừa nói, vừa trực tiếp đi vào tiểu viện, trong mắt loé ra một vệt giảo hoạt:

- Lâm Thần, ta biết thực lực của ngươi rất mạnh, chi bằng như vậy, lần này khiêu chiến, chúng ta thêm một chút tiền cược, cược năm bình Tụ Khí đan trung phẩm, ngươi dám không? 

Năm bình Tụ Khí đan trung phẩm?

Nghe nói như thế, trong lòng Lâm Thần hơi động. Lần này hắn ra ngoài chính là chuẩn bị mua đan dược, sau đó đột phá Thiên Cương cảnh sơ kỳ, Lữ Chính Thanh này lại lấy năm bình Tụ Khí đan trung phẩm làm tiền đặt cọc khiêu chiến hắn, chính là thật hợp ý a.

Nhưng so với Tụ Khí đan trung phẩm, Tụ Khí đan thượng phẩm đối với việc tu luyện của Lâm Thần hiệu quả càng to lớn hơn. 

Lâm Thần cười cười, nói rằng:

- Có thể, nhưng tiền đặt cược đổi thành một bình Tụ Khí đan thượng phẩm.

Nhìn Lữ Chính Thanh này, trước kia khi khiêu chiến đặt cược rất nhiều a, trên thực tế khi đệ tử trên Thiên Cực bảng chịu đến khiêu chiến, cũng sẽ đưa ra điều kiện tương tự. Chỉ là bình thường đưa ra yêu cầu mức này đều là cực kỳ tự tin đối với thực lực của mình. Nếu không có đủ thực lực, còn đưa ra yêu cầu như vậy, chẳng phải là dâng không đan dược cho người khác sao? 

Lữ Chính Thanh nghe vậy, không khỏi lần thứ hai sững sờ, có chút kinh ngạc nhìn Lâm Thần. Tụ Khí đan thượng phẩm so với Tụ Khí đan trung phẩm quý giá hơn rất nhiều, dược hiệu cũng cường đại hơn, trong tay Lữ Chính Thanh cũng không có bao nhiêu Tụ Khí đan thượng phẩm.

Càng làm hắn giật mình là, hắn đưa ra năm bình Tụ Khí đan trung phẩm, nhưng bị Lâm Thần đổi thành một bình Tụ Khí đan thượng phẩm. Lẽ nào Lâm Thần không sợ bại dưới tay hắn, sẽ thua mất tụ khí đan thượng phẩm hay sao?

Bất chợt, hắn cười nhẹ một tiếng nói: 

- Tụ Khí đan thượng phẩm? Lâm Thần, Tụ Khí đan thượng phẩm thuộc về đan dược cao cấp, ngươi có sao?

Lâm Thần chỉ là Luyện Thể cảnh tầng thứ chín đỉnh phong, mà Tụ Khí đan bình thường là võ giả tu vi Thiên Cương cảnh hậu kỳ hoặc là Thiên Cương cảnh đỉnh phong sử dụng, Lâm Thần tu vi như thế, trong tay có Tụ Khí đan thượng phẩm hay không còn là một vấn đề, dù sao Tụ Khí đan thượng phẩm cũng không phải dễ dàng lấy được như vậy.

Lâm Thần không biểu cảm, hắn xoay tay một cái, lấy ra một bình Tụ Khí đan thượng phẩm cuối cùng, để lên trên bàn đá. 

Thấy một màn này, hai mắt Lữ Chính Thanh không khỏi híp lại, trong mắt lóe qua một vệt kinh ngạc nhỏ không thể nhận ra.

- Được! Lâm Thần, ngươi đã muốn đưa Tụ Khí đan thượng phẩm cho ta, vậy ta sẽ tiếp nhận!

Trong lòng Lữ Chính Thanh kinh ngạc trước sự tự tin của Lâm Thần, nhưng hắn tự nhận thực lực của mình cũng không tầm thường, huống chi tu vi của hắn cao hơn Lâm Thần rất nhiều. 

Vừa nói, đột nhiên trong cơ thể hắn vang lên một thanh âm rất nhỏ, ngay sau đó, liền nhìn thấy trên hai tay hắn hiện ra từng đạo từng đạo ánh sáng màu xanh lam hoa mỹ.

- Lâm Thần, không nên so sánh ta cùng với Tạ Vĩ và Trang Hồng Phi, ngươi có thể đánh bại hai người bọn họ, không hẳn là có thể chiến thắng ta.

Lữ Chính Thanh trong miệng từ tốn nói: 

- Công pháp ta tu luyện là Huyền Mịch công pháp cấp thấp, võ kỹ cũng là Huyền Mịch cấp thấp võ kỹ, bàn về thực lực, so với Tạ Vĩ và Trang Hồng Phi chỉ có hơn chứ không kém.

- Hôm nay, ngươi thua là không thể nghi ngờ!

Lữ Chính Thanh đột nhiên khẽ quát một tiếng, hai tay vươn ra, hướng Lâm Thần đánh tới một quyền. 

Bá quyền thức thứ nhất, bá đạo hoành hành!

Chỉ một thoáng, khí thế của hắn trở nên thô bạo vô cùng, cả người phảng phất như hổ trong rừng, hung mãnh cực kỳ. Lữ Chính Thanh tu luyện Bá quyền là võ kỹ Huyền Mịch cấp thấp, uy lực mạnh mẽ, so với Trang Hồng Phi bị Lâm Thần đánh bại trước đó thì Lữ Chính Thanh hiển nhiên đối với võ kỹ Huyền Mịch cấp thấp tu luyện càng sâu hơn, Bá quyền này triển khai ra, khí thế uy vũ, uy lực so với Trang Hồng Phi thi triển Thương Viêm Lục kiếm lợi hại hơn rất nhiều.

Thấy một màn này, mặt Lâm Thần không biến sắc, Lữ Chính Thanh thực lực mạnh mẽ, nhưng khoảng thời gian này Lâm Thần khổ luyện, thực lực đã tiến triển rất lớn, đối mặt với Lữ Chính Thanh, hắn cũng không có chút nào sợ hãi. 

Thân thể hắn chấn động, đột nhiên khắp toàn thân từ trên xuống dưới lập loè từng đạo từng đạo ánh sáng vàng óng, sáng chói vô cùng.

Uống!

Ngay sau đó, Lâm Thần một quyền hướng Lữ Chính Thanh đánh tới. So với Lữ Chính Thanh thi triển võ kỹ Huyền Mịch cấp thấp Bá quyền, một quyền của Lâm Thần xem ra thực sự quá mức đơn giản, tuy rằng như vậy, uy lực của một quyền này cũng không thể khinh thường. 

Cổ Đồng Luyện Thể quyết Lâm Thần đã tu luyện đến tầng thứ bốn Cổ đồng kim thân, quyền lực của hắn từ một tháng trước đã đạt tới ba mươi ba ngàn cân, trải qua một tháng khổ luyện, hiện tại càng là ép thẳng tới ba mươi tư ngàn cân. Mặc dù là hắn tùy ý đánh một quyền, nhưng cũng không một phải võ giả bình thường có thể đón nhận.

Oành!

Hai tia sáng bất đồng đụng nhau, lập tức vang lên một âm thanh vô cùng nặng nề, chỗ tương giao phóng ra từng đạo từng đạo ánh sáng rực rỡ màu sắc. 

Ngay sau đó, thân thể hai người đều lui về sau mấy bước. Mặt Lâm Thần không biến sắc, còn trên mặt Lữ Chính Thanh lóe qua một vệt kinh ngạc, cú đấm vừa nãy kia, Lữ Chính Thanh là vận dụng võ kỹ Huyền Mịch cấp thấp, nhưng vẫn không thể đánh bại được Lâm Thần.

Bá quyền thức thứ hai, xưng vương xưng bá!

Hắn gầm nhẹ một tiếng, lần thứ hai giơ lên song quyền, hướng Lâm Thần công kích tới. Quả đấm của hắn ở giữa không trung nhanh chóng lấp lóe, khí thế mãnh liệt như nước thủy triều. 

Mặt Lâm Thần không sợ hãi, hắn cũng duỗi ra nắm đấm, một thức mê tung quyền triển khai ra. Nhất thời, quả đấm của hắn ở giữa không trung liên tục lấp loé, khiến người ta hoa cả mắt.

Ầm ầm ầm ầm...

Mấy tiếng quyền đối quyền va chạm vang lên, ngay sau đó, nhìn thấy Lữ Chính Thanh đột nhiên phát ra một tiếng kêu thảm thiết, thân thể lui về sau, sắc mặt cực kỳ nhợt nhạt. 

Lâm Thần cũng lui về sau mấy bước, nhưng so với Lữ Chính Thanh, còn tốt hơn nhiều.

Một quyền vừa nãy, Lâm Thần chỉ là vận dụng quyền lực hai mươi lăm ngàn cân, nhưng ngay cả như vậy, cũng không phải võ giả Thiên Cương cảnh trung kỳ có thể đối phó, Lữ Chính Thanh thực lực mạnh mẽ, nhưng đối mặt với quyền lực của Lâm Thần nặng đến hai mươi lăm ngàn cân, cũng không thể tránh khỏi sẽ bị đánh bay.

Lữ Chính Thanh ngã trên mặt đất, sắc mặt khá là nhợt nhạt, hắn thở dốc một lát, từ trên mặt đất đứng lên, vẻ mặt cực kỳ kinh ngạc. 

- Cái này không thể nào, ngươi làm sao có khả năng mạnh hơn ta nhiều như thế!

Lâm Thần cười cười, nói:

- Không có gì là không thể. 

Nghe xong, trên mặt Lữ Chính Thanh lóe qua một vệt chán chường, không cam lòng, hắn trầm mặc chốc lát nói:

- Ta thua, Lâm Thần, bảo sao ngươi có thể lên Thiên Cực bảng, hóa ra thực lực của ngươi đã đạt đến mức độ như vậy.

Dứt lời, Lữ Chính Thanh lấy ra một bình Tụ Khí đan thượng phẩm, để ở một bên trên bàn đá, hướng Lâm Thần hơi chắp tay, rồi rời đi. 

Nhưng mà, ngay thời khắc Lữ Chính Thanh rời đi, bỗng một tiếng rống to vang lên.

- Lâm Thần ở nơi nào, lăn ra đây cho ta. Thức thời một chút, tốt nhất là nhường ra vị trí trên Thiên Cực bảng, nếu không ta sẽ cho ngươi biết mùi vị nằm trên giường ba tháng là như thế nào.

Âm thanh khá là thô lỗ, theo thanh âm hạ xuống, liền nhìn thấy một thanh niên khôi ngô từ ngoài cửa đi vào. Thanh niên khôi ngô đi tới, tu vi cũng là Thiên Cương cảnh trung kỳ, khí thế so với đám người Lữ Chính Thanh, Tạ Vĩ  cũng không hề yếu. 

Nhưng bất chợt, thanh niên khôi ngô này nhìn thấy Lữ Chính Thanh, không khỏi sửng sốt, kinh ngạc nói:

- Lữ Chính Thanh, sao ngươi cũng ở nơi đây.

- La Phong? 

Lữ Chính Thanh nhìn thấy thanh niên khôi ngô này, hai mắt không khỏi híp lại. Thanh niên khôi ngô tên gọi La Phong tu vi cùng Lữ Chính Thanh ngang ngửa, hai người này cũng quen biết lẫn nhau, không phân cao thấp.

La Phong hiển nhiên là tới khiêu chiến Lâm Thần, Lữ Chính Thanh trong lòng biết được thực lực của Lâm Thần, hắn hơi dừng lại, một lòng muốn xem La Phong làm trò cười, trên mặt hiện ra vệt cười nói:

- La Phong, ngươi tới khiêu chiến Lâm Thần? Nhưng ta nói cho ngươi biết, muốn khiêu chiến với Lâm Thần, phải đặt cược một bình Tụ Khí đan thượng phẩm, ngươi dám không? 

- Một bình Tụ Khí đan thượng phẩm?

La Phong ngẩn ra, không nghĩ tới khiêu chiến với Lâm Thần, còn phải cược một bình Tụ Khí đan thượng phẩm. Mà phải biết Tụ Khí đan thượng phẩm lại là đan dược cao cấp, nơi bình thường căn bản cũng không có bán.

Nhưng có lẽ là vì muốn chứng minh bản thân ở trước mặt Lữ Chính Thanh, La Phong hừ nhẹ một tiếng nói: 

- Ta có gì không dám! Huống chi, coi như là đặt một bình Tụ Khí đan thượng phẩm, Lâm Thần có thể cầm đi sao? Hôm nay, ta nhất định có thể đoạt được vị trí trên Thiên Cực bảng!

La Phong khí thế mười phần nói, tựa như nếu hắn không thể đánh bại Lâm Thần, thì đó chính là thiên lý bất dung vậy.

Lâm Thần ở một bên đánh giá La Phong, tên La Phong này tu vi là Thiên Cương cảnh trung kỳ, bàn về tu vi, thực lực, cùng đám người Lữ Chính Thanh không kém nhiều. 

Mà Lữ Chính Thanh có lẽ là do trước đó thua mất một bình Tụ Khí đan thượng phẩm vào tay Lâm Thần, có chút không cam lòng, hơn nữa hắn cùng với La Phong lại không hợp nhau, lúc này mới không những không báo cho hắn tình hình, trái lại còn khích La Phong khiêu chiến Lâm Thần.

- Lâm Thần, ngươi đã chuẩn bị tốt hay chưa, chuẩn bị kỹ càng chúng ta liền bắt đầu! Hừ, Lâm Thần, nếu ngươi thức thời, tốt nhất là tự chịu thua, nhường ra vị trí trên Thiên Cực bảng, nếu không...

Tiếng La Phong ông ông, đinh tai nhức óc. 

Nghe vậy, mặt Lâm Thần không biểu cảm, miệng nói:

- Nếu không thì thế nào?

- Nếu không thì chuẩn bị nằm trên giường ba tháng! 

La Phong hừ nhẹ một tiếng, đột nhiên cả người hướng phía trước đập ra, phảng phất giống như một con cọp, hai tay cũng trong trong chớp mắt thay đổi, tựa hồ đã biến thành móng vuốt của một con liệt hổ, hướng thân thể Lâm Thần thẳng tắp chộp tới.

Đòn đánh này của hắn, hiển nhiên là vận dụng một loại võ kỹ nào đó, nếu là đổi thành những võ giả khác, đối mặt với đòn đánh này của La Phong, e là sẽ dễ dàng bị tóm gọn, cuối cùng trong phút chốc mất sức chiến đấu.

Ở bên kia trong lòng Lữ Chính Thanh hết sức rõ ràng thực lực của La Phong, đối với hắn cũng vẫn cứ không có một chút phần thắng nào. Thấy một màn này, khóe miệng không khỏi hơi giương lên, chờ xem La Phong làm ra trò cười. 

Ngay khi La Phong sắp công kích được Lâm Thần, thân thể Lâm Thần đột nhiên lóe ra một trận ánh sáng màu đồng, cả người nhìn giống như một vị kim phật, óng ánh rực rỡ.

La Phong bị biến hóa trên người Lâm Thần làm cho giật mình một cái, nhưng phản ứng của hắn cũng rất nhanh, trong phút chốc liền hiểu ra Lâm Thần thi triển là một loại công pháp luyện thể nào đó. Hắn khẽ quát một tiếng, lợi trảo tăng nhanh tốc độ, hướng ngực Lâm Thần chộp tới, muốn một chưởng đánh bại đối thủ.

Nhưng tốc độ của hắn nhanh, tốc độ của Lâm Thần còn nhanh hơn. Tay La Phong tới cách mặt Lâm Thần không tới một thước, Lâm Thần đột nhiên duỗi ra nắm đấm, liên tục đánh ra hai quyền. 

Bịch bịch...

Một quyền công kích trên móng vuốt của La Phong, một quyền công kích trên ngực hắn.

- A!

Ngay sau đó, chính là một âm thanh nặng nề, La Phong mở miệng phun ra một ngụm máu tươi, cơ thể như con diều bị đứt dây, bay ngược ra ngoài, ngã trên mặt đất thở dốc từng ngụm, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.