Tuyệt Thế Hảo Yêu

Chương 47: Phế hồn la sát




Đến tận bây giờ, đây cũng là lần đầu tiên hắn thấy lão hòa thượng bất cần đời thật tình như thế. Hơn nữa, đây cũng là lần đầu tiên lão gọi tên của hắn. Hiển nhiên, là có chuyện quan trọng cần hắn giúp.

Lý Vân sững sờ một chút. Hắn đang nghĩ, mình có nên nhận lời hay không. Trí Hoằng đại sư muốn hắn giúp đỡ, nhất định không phải là chuyện gì tốt lành. Nói một cách khác, hẳn là chuyện này rất phiền phức.

- Không nên trách hòa thượng ta quá dài dòng, Lý Vân, lúc này thế cục thực sự là không tốt, trong thập đại thần binh, ta lo lắng nhất chính là Phệ Hồn.

Lão hòa thượng nói:

- Cái thần binh Phệ Hồn kia, tương truyền rằng chính là thượng cổ đại thần Nữ Oa bị mười viên Thiên Ma Châu quấy nhiễu, sinh lòng tà niệm, sinh ra dị ma. Nữ Oa sợ dị ma làm hại nhân gian, vì vậy dùng thần binh Thiên Tinh tự sát, cùng dị ma đồng quy vu tận. Thi thể Dị ma rơi vào nơi cực tà của phương tây, quấy nhiễu phương tây Tà Thần... La Sát. Bị La Sát dẫn địa tâm Âm Hỏa nung khô, tạo thành một cây trường côn hình thù kỳ lạ, La Sát có viết tên là: Phệ Hồn. Phệ Hồn tà năng vô biên, La Sát có được nó như hổ thêm cánh. Có nó trong tay có thể đánh thẳng lên Thiên đình, muốn đem Ngọc Đế đuổi khỏi bảo tọa cũng là chuyện dễ dàng. Con gái của Ngọc Đế là Vi Âm hiến kế, giả bộ gả cho La Sát, thay Thiên đình tránh một hồi tai họa. La Sát ái mộ Vi Âm khuôn mặt xinh đẹp, vì vậy cam tâm hạ phàm cùng Vi Âm tướng mạo tư thủ. Ngọc đế trải qua một thời gian, thống lĩnh thiên binh đánh lén La Sát, thừa dịp bất ngờ đem Phệ Hồn chém làm ba đoạn! Ai biết La Sát dũng mãnh gan dạ dị thường, lấy thân cùng máu hóa thành khóa sắt, đem ba đoạn Phệ Hồn nối thành một cây tam tiết côn càng thêm quỷ dị, Ngọc đế quả thật không địch lại, đang lúc La Sát muốn một côn đánh chết Ngọc đế, thì Vi Âm xông lên ngăn trở một kích toàn lực của La Sát, tại lúc hương tiêu ngọc vẫn! Ngọc đế thừa dịp La Sát bi thương gần chết đem hắn đánh xuống Cửu U địa ngục, trọn đời không thoát ra được. La Sát không phục, nguyền rủa Thiên đình: cho dù hắn không thể ra khỏi địa ngục, nhưng vô luận ai cầm trong tay Phệ Hồn, cũng nhất định sẽ đánh lên Thiên đình, giành ngôi Ngọc đế...

Lão hòa thượng chăm chú nói ra:

- Nếu như Phệ Hồn xuất hiện, đây cũng có nghĩa là La Sát có khả năng đã thoát khỏi Cửu U địa ngục...

Lý Vân mở miệng hỏi:

- Không phải nói là trọn đời không thoát thân ra được sao?

- Đúng vậy a...!

Lão hòa thượng thở dài nói tiếp:

- Đại chiến một vạn năm trước, tuy rằng không khiến tam giới hủy diệt, nhưng cũng khiến cho sinh linh đồ thán... Rất nhiều địa phương, rất nhiều chuyện đều biến đổi. Ai cũng không  thể khẳng định rằng Địa phủ sẽ không xảy ra chuyện.

- Ngươi muốn nhờ ta tìm kiếm tung tích của Phệ Hồn hả?

Lý Vân hỏi.

- Ân!

Trí Hoằng đại sư đầy lòng chờ mong nhìn Lý Vân.

Lý Vân thoáng do dự một chút, cuối cùng vẫn gật đầu:

- Được rồi, ta đáp ứng ngươi...

Trí Hoằng đại sư cười cười gật đầu, nét mặt đầy nếp nhăn cũng giãn ra một chút.

- Hòa thượng, ta hỏi ngươi một câu, thiên hạ cái gì có thể khắc chế thần binh Phệ Hồn này?

Lý Vân đột nhiên hỏi.

Trí Hoằng đại sư thoáng có chút tức giận lắc đầu nói:

- Có lẽ có. Có lẽ cũng không có... Có thể chỉ thần binh Thiên Tinh là có thể. Đáng tiếc thần binh Thiên Tinh đã cũng đại thần Nữ Oa tiêu thất. Ai cũng không biết nó ở nơi nào. Có thể chuyện này còn phải dựa vào chúng ta... Đương nhiên. Cho tới bây giờ. Việc này đều là suy đoán của ta. Sự tình không nhất định sẽ như vậy...

Trí Hoằng đại sư hơi nhăn mày. Giờ khắc này hắn hoàn toàn không giống như là một cao tăng đắc đạo. Chỉ là một lão đầu gày gò. Nhìn thấy như vậy trong lòng hắn cũng có chút quan tâm.

- Hòa thượng. Ta còn có một chuyện...

Lý Vân nhìn lão hòa thượng. Trầm giọng hỏi:

- Phương tây Thần Ma có thể luân hồi chuyển thế tại phương đông chúng ta... Ý của ta là. Phương tây ác ma huyết mạch có thể ở phương đông chúng ta thức tỉnh không?

- Trên lý luận thì không...!

Trí Hoằng đại sư nói:

- Đông phương và Tây phương có đều phương thức quay về riêng... Bất quá lúc này ta cũng nói không chính xác. Hôm nay việc này. Thật đúng là không như vậy à...

- Đại sư. Tương lai sẽ chết rất nhiều người sao?

Chút bất tri bất giác. Lý Vân đối với Trí Hoằng đại sư cũng dùng tới kính ngữ.

Trí Hoằng đại sư mang theo một tia hờ hững nhìn Lý Vân. Nói ra:

- Người chết là chuyện tất nhiên. Cái thành phố này. Trong thế giới này. Mỗi ngày không phải có rất nhiều người chết sao? Mùa mưa thì lũ lụt. Mùa đông có bão tuyết. Còn có tai nạn xe. Giết người. Địa chất tai họa... Cái nào không chết người...

Lý Vân hơi khẽ cúi đầu, an tĩnh mà nghe.

- Sự tình chết người tóm lại là không thể tránh né...

Trí Hoằng đại sư nói đến đây, bỗng nhiên cười hắc hắc, xấu hổ nói:

- Có lẽ những lời này không nên từ trong miệng lão hòa thượng nói ra, bất quá chuyện này xác thực là vấn đề rất thực tế.

Lý Vân khóe môi lộ ra một tia cười nghiền ngẫm. Thầm nghĩ lão hòa thượng xác thực hào hiệp, không "Trang Bức". Chỉ bằng vào điểm này, lão hòa thượng kỳ thực cũng đáng kết giao.

- Đại sư, ta còn có chuyện...

Lý Vân đột nhiên hỏi:

- Phệ Hồn La Sát cùng ta năm đó, người nào lợi hại hơn vậy...

- Ngươi là muốn biết chuyện của ngươi trước kia hả?

Hòa thượng vừa cười vừa nói:

- Hỏi gì cũng không biết, là nguyên tắc của ta...

Lý Vân nghe đến đó, liền cười:

- Xem ra ngươi thật đúng là tán thành kiến nghị của ta, dự định thay đổi pháp hiệu à?

Trí Hoằng đại sư mặt đầy nếp nhăn, hơi có chút giận dữ, quát:

- Hồ đồ, pháp hiệu của lão nạp là năm đó sư tôn trước khi viên tịch đặt cho ta, tức là tên thật, cũng là pháp hiệu. Há có thể tùy tiện thay đổi.

Lý Vân vuốt mũi, nhìn chén trà của lão hòa thượng, nói:

- Có lão hòa thượng nào như ngươi không? Khách đến thăm mà ngươi không mời ta một chén nước sao...

- Ai là khách? Ngươi là khách hả?

Trí Hoằng đại sư nhẹ vô cùng cẩn trọng nhìn thoáng trước sau nói:

- Ngươi là yêu quái, nơi này là thánh địa Phật môn, thế nhưng ta thấy ngươi là yêu quái mà lại qua chỗ này, thấy không tiện cho lắm. Thì cứ coi như khách nhân... Uống nước rồi trò chuyện thôi.

Trí Hoằng đại sư lúc này đã ngồi trở lại chỗ cũ, hắn đem bàn tay có chút khô gầy đặt trên đầu gối của mình, nhẹ nhàng vuốt, như là đang suy tư cái gì.

- Tiểu tử, ta cho ngươi một cái đề xuất...!

Lão hòa thượng nói rằng:

- Lấy tình huống bây giờ của ngươi, nếu quả thật bất hạnh gặp phải La Sát, ngươi hay là nhượng bộ lui binh đi. Không phải nói ngươi không phải đối thủ của hắn, mấu chốt là, ngươi một ngày bị hắn quấn lấy, sẽ nhiễm nghiệp lực, hỏng công đức của bản thân... Việc ta xin ngươi, chỉ là lưu ý một chút là được. Về phần làm như thế nào, tự nhiên sẽ có người khác ra mặt.

- Người khác?

Lý Vân có chút kinh ngạc:

- Ngươi nói La Sát cầm trong tay Phệ Hồn, có thể đánh lên Thiên đình. Mà ngay cả Ngọc đế cũng không thể không hi sinh nữ nhi nhan sắc để bảo toàn Thiên đình. Hôm nay tiên tộc suy tàn, không thể so với trước, bọn họ thực sự có người có thể thu phục được La Sát sao? Ngươi nói khiến người ta nghĩ trước sau mâu thuẫn quá...

Trí Hoằng đại sư liếc tròng mắt, trong khóe mắt lộ ra một tia tinh quang, nói:

- Không mâu thuẫn, tiên tộc suy tàn, La Sát cũng sẽ suy tàn... Phương tây Thần Ma, chiếu theo tình cảnh của ngày hôm nay cũng không tốt hơn phương đông Tiên Yêu. Như nhau, như nhau...

- Nhìn Hải Quỳnh tiên tử bọn họ mạnh như vậy, cũng không thể nào kém hơn so với sức mạnh đỉnh phong năm đó.

Lão hòa thượng lại thêm vào một câu.

Lý Vân sững sờ một lát, cười nói: 

- Nghe ngươi nói như vậy, ta nghĩ việc này cũng không có bao nhiêu phiền toái. Không phải chỉ là một ít Thần Ma Tiên Yêu lâm nạn thôi sao.