- Đại gia…
Vương Trân Trân giòn giã mà gọi một câu, nói:
- Ngài cứ yên tâm, ta dám đảm bảo ngài cuối năm trở thành hình mẫu lịch sử lý tưởng…
- Ha ha, vậy rất tốt, rất tốt a.
Lữ đại gia cười vui vẻ vài tiếng
Ngay tại lúc này, hỏa Yêu Vương Đại Sơn hiện thân, cũng không biết từ lúc nào mà tay phải mang quần áo màu đỏ, trên ngực là hai chữ bảo vệ to tướng.
- Đây là.
Lữ đại gia nói:
- Ta thế nào chưa từng thấy qua ngươi, ngươi là làm cái gì?
Vương Trân Trân vội vàng giải thích:
- Đại gia, đây là bà con xa, biểu ca của ta, tên Vương Đại Sơn, mới từ nông thôn lên, trong khoảng thời gian ngắn không tìm được việc làm, ta liền cho hắn làm quét dọn trong viện, phụ trách vệ sinh, an ninh. Hắn sẽ trọ ở tầng cao nhất, 502, vừa đăng ký hôm qua.
- Ah!
Lữ đại gia mặc dù đầu óc rất "đại gia" nhưng trí nhớ không tệ. Trước hắn xác thực đăng ký qua một người tên Vương Đại Sơn.
- Phù hiệu tay áo kia dễ gây hiểu lầm quá.
Lữ đại gia giải thích.
- Lúc này đang thời điểm căng thẳng, phía trên có điều lệnh duy trì trị an, phù hiệu y như kia..
- Úc.
Vương Đại Sơn cười cộc lốc nói.
- Ta chính là học từ bọn họ mà
- Tiểu tử, việc này không dễ học được.
Lữ đại gia thâm ý nói.
- Làm rất tốt, sau này ta sẽ quan sát, nếu như phù hợp, điều kiện có đủ ta sẽ thu ngươi vào ban trị an, lúc đó thì ngươi có thể thực sự đeo Hồng Tự chương rồi
- Tốt
Vương Đại Sơn tựa hồ rất chờ mong.
- Tiểu tử không tệ, vừa nhìn cũng biết là người có thể làm nên việc, làm rất tốt.
Lữ đại gia vỗ vai một cái rồi đi ngay
- Cậu quả thật rất giỏi xã giao.
Vương Trân Trân quay đầu nhìn Lý Vân mỉm cười
- Hắc hắc.
Lý Vân cười khan một tiếng, nói rằng.
- Đều là học từ cha người a Trân tỷ. Lại làm chị chê cười, thiếu chút nữa quên, chị có kinh nghiệm để mở công ty, hẳn so với ta tinh ranh hơn nhiều, Ta hôm nay lại múa đao trước mặt Quan Công rồi, tự mình làm bẽ mặt mình rồi.
Vương Trân Trân mỉm cười nói:
- Nói hay không bằng nói thật, đối phó với những vị quan như thế này, quả thật ta còn phải hướng cậu thỉnh giáo nhiều hơn. Mà chuyện mở phòng khám, cậu nói với đại sư, sự tình đến đâu rồi.
- Ân.
Lý Vân chăm chú gật đầu nói.
- Sáng sớm hôm qua, ta đã nói qua điện thoại với hắn, hắn nói đây là chuyện tốt. Có thể làm cho Thần Nông kỳ thuật lại tái hiện trong nhân gian, là sự tình cầu còn không được. Hắn bảo ta nói với chị, đảm bảo trong vòng mười ngày, sẽ đem thủ tục làm xong hết cho chị.
- Nhanh như vậy à.
Vương Trân Trân mỉm cười
- Ha ha, lão hòa thượng ấy nói rằng ở đây khá hợp thổ địa.
Lý Vân cảm khái
- Kỳ thật lão hòa thượng ấy làm người không tệ, chỉ là không có bộ dạng như một hòa thượng thôi.
- Phì…
Vương Trân Trân nhịn không được cười nói
- Tiểu Lý, cậu cũng không thể nói đại sư như vậy, đại sư là cao tăng, đừng xem ngày thường hắn không câu nệ tiểu tiết, thế nhưng bản lĩnh lại không nhỏ. Tuy rằng ta không biết hắn có bao nhiêu đạo hạnh, bất quá ta biết được, Yêu tộc thức tỉnh, có rất ít người là đối thủ của hắn.
- Không phải hòa thượng lợi hại, mà là yêu tộc không có năng lực tài cán gì.
- Lý Vân cảm khái một tiếng.
Vương Trân Trân nghe vậy, cũng không phản đối nữa. Thực tế, qua vạn năm truyền thừa, Yêu tộc và tiên tộc xác thực đã suy tàn.
…
Buổi tối lúc mười giờ hơn, Lý Vân ngồi ở phòng khách Vương Trân Trân uống trà, xem tivi. Mà Vương Trân Trân thì lại vào phòng ngủ lên mạng tra tìm ít thông tin về thảo dược. Nàng muốn nghiên cứu một chút, rừng rậm nguyên thủy bây giờ, còn có thể tìm được thảo dược như năm đó hay không?.
Một bên nhấm nháp hương trà, một bên nhìn TV LCD, Lý Vân rất là mãn nguyện. Hắn càng ngày càng hưởng thụ cuộc sống hiện tại, hắn nghĩ người hay yêu không quan trọng, quan trọng là tâm tình…
- Tiểu Lý, ngươi mau tới đây.
Đột nhiên, giữa phòng ngủ truyền đến tiếng hét chói tai của Vương Trân Trân.
Suy nghĩ đầu tiên của Lý Vân là có chuột, nhưng nghĩ lại không có khả năng a, đường đường là cửu vĩ hồ, không thể sợ con chuột được chứ. Tuy rằng yêu lực suy yếu, nhưng cũng không thể đến con chuột cũng e ngại chứ.
Ngây người một chút, Lý Vân lấy tốc độ nhanh nhất chạy vào gian phòng của Vương Trân Trân, chỉ thấy cửu vĩ hồ mắt lom lom nhìn máy vi tính, mặt trắng hồng lên, tay gấp rút di chuyển chuột, ánh mắt biểu hiện nội tâm phức tạp của mình.
- Xảy ra chuyện gì?
Lý Vân lúc này mới phát hiện có điều cổ quái trên máy vi tính. Hắn vội vàng chạy lại, Vương Trân Trân mặt trở nên trắng bệch, vội vàng đứng lên, mồm há hốc như muốn giải thích điều gì đó.
Lý Vân đã nhìn thấy rõ ràng trên cái máy màn hình tinh thể lỏng kia, trên màn hình là hai tảng thịt đang quấn vào nhau, xen lẫn tiếng nam nữ thở dốc. Rất nhanh, hắn liền hiểu chuyện gì xảy ra, phòng ngủ bỗng nhiên có bầu không khí xấu hổ, xen lẫn tiếng rên rỉ thở dốc tràn ngập khắp phòng.
- Bị nhiễm virut rồi.
Lý Vân nhàn nhạt nói
- Trân tỷ không cần hoảng loạn, chị nhường máy để ta xử lý cho.
- Không phải ta làm
Vương Trân Trân cuống quýt giải thích
Lý Vân lúc này cũng không nói cái gì nữa, hắn đầu tiên ngắt mạng, sau đó đem máy khởi động lại lần nữa, tiến hành cài lại máy. Đợi đến khi máy tính triệt để khởi động, hắn lại lên mạng lần nữa, lúc này virus mới thực sự được quét sạch.
Vương Trân Trân khuôn mặt hồng hồng, lần thứ hai nói
- Không, không phải ta làm
- Ta biết, đó là do virus.
Lý Vân vừa cười vừa nói.
- Hôm nào ta giúp chị lấy một bản tường lửa, như vậy sẽ không dễ dàng bị nhiễm virut nữa.
- Ân.
Vương Trân Trân vội vàng gật đầu, khuôn mặt có chút đỏ lên
- Hiện nay người xấu rất nhiều rồi, người ta còn làm nhiều virus như thế làm gì không biết…
Bời có một màn kia, trong phòng ngủ bầu không khí vẫn có chút xấu hổ. Chí ít, Vương Trân Trân vẻ mặt không còn tự nhiên nữa. Nàng nghĩ chuyện này rất dễ làm Lý Vân hiểu lầm, cho rằng nàng cố ý làm vậy để tạo tín hiệu…
- Trân tỷ, ta đi trước.
Lý Vân cảm giác mình ở lại sẽ chỉ làm mọi chuyện trở nên xấu hổ thêm. Cho nên chủ động rời khỏi
- Ta tiễn cậu..!
Vương Trân Trân nỗ lực khiến tâm tình bình tĩnh trở lại. Thời điểm mở rộng cửa cho Lý Vân, bởi vì tâm tình còn chưa có hoàn toàn bình tĩnh, cho nên không có chú ý đường đi, Vương Trân Trân dưới lòng bàn chân đột nhiên té trượt, thân thể cấp tốc ngửa ra sau, mắt thấy sẽ chổng vó mà tè ngã xuống đất. Theo sát ở sau lưng nàng Lý Vân không cần nghĩ ngợi đem nàng phía sau lưng đẩy lên, tránh cho nàng ngã sấp xuống đất.
Nhất thời thân thể hai người tiếp xúc khá thân mật
Cảm giác được thân thể mình bị một đôi bàn tay đầy nhiệt lực ôm lấy, Vương Trân Trân ý thức rung động một chút, màu hồng hiện lên trên mặt, cơ thể mềm ra, con mắt sáng chăm chú nhìn Lý Vân, chỉ thấy trên mặt Lý Vân không chút dị sắc nào.