- Ai…!
Tất Phong thở dài một tiếng, nói:
- Ta cảm giác như là đang mơ một giấc mộng vậy, lúc tỉnh mộng thì toàn bộ đều biến mất. Không nghĩ tới, nhân loại đã trở thành chúa tể của cái thế giới này. Mà chúng ta Yêu tộc lại trở thành một quần thể yếu thế. Trừ kí ức từ vạn năm trước trở lại cũng không có lưu lại cho chúng ta nhiều đồ vật gì. Một vạn năm trước, lực lượng của ta có thể hủy diệt cái thành phố này một cách đơn giản…Thế nhưng một vạn năm sau, lực lượng này còn không bằng một phần vạn của trước đây…
- Nói thật, ta không muốn giết người, không muốn làm chuyện xấu, nhưng dù sao ta vẫn phải sống tiếp.
…. Ta cần tiền để mua thức ăn tươi sống…
Tất Phong cảm khái nói.
- Ngươi có thể vào rừng để sống… Nơi ấy cũng có đủ động vật…
Đều là yêu quái nên Lý Vân cũng có chút đồng tình với cảnh ngộ của Tất Phong.
- Ngươi nghĩ rằng ta chưa từng nghĩ qua sao?
Tất Phong cười lạnh một tiếng nói ra:
- Hiện tại con người còn chưa có khai phá rừng rậm, núi lớn sao…Con người rất đáng sợ…
- Nói thật, nghe ngươi nói ta rất đồng tình với ngươi. Nhưng ta cảm thấy đây không phải là lí do.
Lý Vân đứng dậy, nghiêm túc nói:
- Nếu sinh hoạt tại xã hội này, ngươi phải tuân thủ theo quy luật sinh tồn của nó. Nói cho ta biết, chủ phía sau màn là ai? Bằng không, ta sẽ bắt ngươi đi chùa Bạch Mã để cho những tên đầu trọc kia tự thẩm vấn ngươi.
Tất Phong khẽ cười một tiếng nói:
- Nói nửa ngày, không ngờ vẫn không có thương lượng.
Nói xong, Tất Phong vung đoản kiếm trong tay.
Lý Vân ánh mắt nhìn chằm chằm vào mũi kiếm của Tất Phong, bỗng nhiên, hắn phát hiện ra mũi kiếm phát sinh rung động rất nhỏ hầu như mắt thường không nhìn thấy.
Đây là điềm báo trước khi Tất Phong xuất thủ.
Lý Vân sống lưng thẳng tắp mau chóng cong về phía sau, thân hình hắn như thiểm điện thoát ra. Dao găm trong tay chung quy hướng về phía ngực chém tới.
Tất Phong cắn răng, vội vàng khởi động đoản kiếm trong tay, hóa thành quang ảnh khắp trời, trong chớp mắt cùng Lý Vân trực diện ngạnh kháng.
Tất Phong không giống Lý Vân biến thái như vậy, có khả năng tự khép miệng vết thương lại, cho nên sức chiến đấu của hắn khôi phục chưa được tốt, lúc này hắn lại rơi vào thế hạ phong. Trải qua chiến đấu về sau, khóe miệng hắn đã chảy máu, tình huống vô cùng không ổn.
Tìm đúng cơ hội, Tất Phong nhảy khỏi vòng chiến đấu, đem máu trong miệng nhổ sạch, nói:
- Cho dù chết, ta cũng sẽ không cùng ngươi trở về.
Lý Vân lạnh lùng nói:
- Tình hình hiện tại chỉ sợ không phải do ngươi quyết định.
Tất Phong cười gượng, thân hình có chút lay động, lạnh lùng nói:
- Ngươi nếu bức ta, hôm nay cho dù ta có chết thì cũng muốn kéo ngươi theo đệm lưng.
Nói xong, hắn liền vứt đoản kiếm, ngửa mặt lên trời gầm nhẹ một tiếng, sau đó hai tay kích phát vào các đại huyệt. Tiếng đồm độp phát ra không ngừng bên tai, trong miệng không ngừng phún huyết, huyết vụ bao phủ lấy toàn thân hắn, toàn thân hắn cao thấp nhiễm lên một tầng màu đỏ nhạt.
Đây là Tất Phong khi làm yêu quái thì đã nghĩ ra một loại pháp môn công kích rất bá đạo, kích thích kinh mạch toàn thân, tạm thời kích thích toàn bộ tiềm năng trong cơ thể. Phương pháp này tại nguy cơ trước mắt có tác dụng rất lớn. Vô cùng bá đạo nhưng có điều chỗ hại cũng rất nhiều. Tuy rằng có thể tạm thời đề cao công lực nhưng sau khi sử dụng nặng sẽ bỏ mạng, còn nhẹ thì tàn phế.
Nếu không phải hôm nay lâm vào đường cùng thì hắn cũng sẽ không dùng hạ sách này.
Nhìn động tác quỷ dị của Tất Phong, Lý Vân cảm giác được rõ ràng được là có chuyện không ổn, hắn nhanh chóng lao về phía trước, lần thứ hai phát động công kích mãnh liệt.
Vào đúng lúc này Tất Phong cũng động, lúc này đây động tác của hắn như quỷ mị, so với trước kia không biết hơn bao nhiêu lần. Đối mặt công kích của Lý Vân, hắn không thèm né tránh, hắn rất nhanh nhặt lên đoản kiếm trên mặt đất đón tiếp, một mảnh tràn ngập khắc nghiệt chi khí kiếm quang xuất hiện tại phía trước, công kích trong nháy mắt của Lý Vân bị đánh tan. Cùng lúc đó, đoản kiếm công kích vẫn như trước không giảm. Lý Vân vội vàng nâng đao lên ngăn cản, tuy rằng miễn cưỡng ngăn cản công kích, thế nhưng thân hình như bị một cỗ lực lượng chấn lui về phía sau, há mồm nhổ ra máu tươi màu vàng.
Tất Phong mạnh mẽ kích phát yêu lực trong cơ thể, sức chiến đấu so với bình thường còn muốn mãnh liệt hơn vài lần. Bất quá trong cơ thể hắn thương thế lại nặng thêm một phần, máu trong miệng phun thẳng ra như đang tưới hoa.
Hơi ổn định một chút tâm thần, Lý Vân nhanh như điện thiểm lao tới, thời điểm tiếp cận hắn rất nhanh di chuyển, tìm đúng cơ hội, đâm thẳng dao găm vào giữa lưng Tất Phong.
Tất Phong nhanh chóng hướng bên cạnh mà né tránh, lần thứ hai né qua công kích, cùng lúc đem đoản kiếm trong tay quay về phía Lý Vân nhanh như thiểm điện ném đi.
Ngay lúc đó, đoản kiếm tản ra ánh sáng thê lương chói rọi như lưỡi hái tử thần yêu dị và kinh khủng. Lý Vân vội vàng lui về phía sau, thế nhưng đoản kiếm chính là Tất Phong dùng toàn lực ra tay, tốc độ cực nhanh, cũng không phải người như Lý Vân có khả năng tránh né được.
- Xoát…!
Một tiếng, Lý Vân tránh không kịp, mũi kiếm thoáng cái đã đâm vào vai hắn, máu bắn tung tóe. Tất Phong đột nhiên bộc phát ra thực lực quá mức kinh người.
Lý Vân rút đoản kiếm ra khỏi đầu vai, sau đó càng là lộ ra vẻ kinh ngạc.
Tất Phong biết lần này cho dù có thể sống sót mà đi về thì kinh mạch trong cơ thể cũng bị hao tổn nặng nề. Đối với hắn thì sau này trên con đường tu hành sẽ thập phần bất lợi. Mà hết thảy những điều này đều là do Lý Vân ban tặng.
Tâm nghĩ đến đây, Tất Phong nhìn Lý Vân, trên mặt lộ ra bộ dáng tươi cười có chút tàn nhẫn, tay không liền xông lên phía trước.
Sinh tử tồn vong do trời quyết định, Lý Vân không để ý thương thế trên người, đem yêu lực trong cơ thể đề thăng tới cảnh giới cực hạn để đối kháng với công kích của Tất Phong.
Tất Phong công kích mỗi lần đều là phun ra một búng máu tươi, thế nhưng hắn làm việc đạo nghĩa không cho phép mình được chùn bước.
Thời gian không dài, Tất Phong mặc dù cả người đều là máu đen, tóc tai bù xù, phảng phất như ác quỷ tới từ địa ngục Tu La. Lý Vân trong lòng đã nổi lên trận trận hàn ý.
- Đi chết đi…!
Tựa như bị điên, Tất Phong ngửa mặt lên trời gầm lên giận dữ, phát ra công kích mạnh nhất. Theo mấy ngụm máu phun ra, sức chiến đấu của hắn đạt tới trạng thái đỉnh phong. Thân ảnh của hắn hóa thành một đạo lưu quang hướng Lý Vân bổ nhào tới. Lý Vân biết mình căn bản là không thể né tránh. Không thể buông tha dũng giả thắng, giờ này khắc này, hắn đều không có nửa điểm tâm tư lùi bước. Một thanh âm rít gào xông thẳng lên trời, Lý Vân hai tay nắm chặt dao găm, kích phát toàn bộ lực lượng trong cơ thể, dũng cảm hướng về phía Tất Phong mà giết qua.
- Ầm ầm…!
Sau khi hai đạo nhân ảnh đụng vào nhau, tại nơi đó ngay lập tức nổ ra một tiếng vang lớn. Lập tức, thân thể Lý Vân ngay sau tiếng nổ cũng bị bắn ngược mà đi ra chừng hai mươi mét mới rơi xuống. Hắn rơi xuống may mắn vừa đúng vào vùng rừng cây sát biên giới giáp với sườn dốc núi đá.
Thân thể của hắn trong khoảnh khắc rơi xuống phía dưới nhanh chóng cân bằng lại. Sườn dốc quả thực không hề ngắn, hơn nữa trong đó có một đoạn rất dài đều là những tảng đá cứng rắn. Có thể tưởng tượng, Lý Vân thân thể trong lúc ngã nhào vừa rồi nhận lấy rất nhiều thống khổ.
Đương nhiên, Lý Vân cũng không phải người thường, hắn là yêu quái. Thể chất của hắn khác hẳn với người thường. Nếu không phải có ngày hôm nay, hắn thậm chí không có khả năng cảm nhận được thân thể có cảm giác đau đớn. Lúc này, trong cơ thể hắn lực lượng đã tiêu hao gần hết, cho nên tại lúc ngã nhào xuống, trong xương cốt vẫn là trận trận đau đớn.
Trong nháy mắt hắn dừng lại, cổ họng Lý Vân ngòn ngọt, nhịn không được lần thứ hai phun ra một ngụm máu tươi. Lập tức, hắn thấy trước mắt tối sầm, nhất thời mất đi ý thức.