“Viện trưởng, thiên chất mà Diệp Viễn biểu hiện ra thật sự kinh người, ta cảm thấy học viện cần phải tăng cường bồi dưỡng, nửa năm sau phải tiến hành Thập quốc tỷ võ, chúng ta đã thua nhiều năm rồi, lần này nếu như lại nằm trong top ba cuối bảng, thì cái mặt già này của chúng ta không biết phải chui vào đâu.”
Lầu Các ở một nơi sâu của Học viện Đan Võ, Hô Duyên Dũng đứng trước mặt của một vị Trung niên.
Người này, chính là Viện trưởng của Học viện Đan Võ Giang Vân Hạc, một người rất có ảnh hưởng đối với nước Tần.
Địa vị của ông ta ở nước Tần, thậm chí không dưới Hoàng Đế Bệ Hạ.
Nhưng mà Giang Vân Hạc lại là người rất khiêm tốn, rất ít lộ mặt. Mọi việc ở Vũ Đan học viên ông ta hầu hư đều để cho mấy vị Phó viện trưởng xử lý, bản thân lại đi làm Trưởng quầy.
Học viên của Học viện Đan Võ theo học ở đây nhiều năm, chưa chắc đã gặp ông ta dù chỉ một lần.
Cho dù là một số giáo viên ở đây, Giang Vân Hạc đối với họ vẫn là một nhân vật hết sức thần bí.
Hiển nhiên Hô Duyên Dũng ở trong học viện là một trong số ít nhất người có thể thấy mặt của Giang Vân Hạc.
Lần này, Hô Duyên Dũng đến gặp Giang Vân Hạc chính là để bàn về chuyện của Diệp Viễn.
Ông ta đem hết những chuyện kinh người của Diệp Viễn kể hết cho Giang Vân Hạc nghe, nhưng Giang Vân Hạc chỉ lặng lặng ngồi nghe xong và không có biểu hiện gì cả.
“Hô Đình này!”
“Ông không phải sốt ruột, thắng bại là chuyện thường tình của binh gia, không cần phải lúc nào cũng để trong lòng như thế. Ba mươi năm chảy về hướng đông, ba mươi năm chảy về hướng tây, đến lúc chúng ta nổi lên người khác có muốn cản cũng không được.” Giang Vân Hạc từ tốn nói.
“Viện trưởng! Nhưng mà Diệp Viễn hắn…”
Hô Duyên Dũng định thay Diệp Viễn nói thêm vài lời, Giang Vân Hạc liền ra hiệu ngăn ông ta ngừng lại: “Đã nói ông đừng sốt ruột rồi. Hây! Đình Dũng lúc nào cũng cái tính đó. Chẳng phải là chưa thi thố sao? Ông vội cái gì? Hơn nữa lần này chúng ta có không ít học viên có thực lực như, Long Đường nè, Tạ Bất Quy nè, à còn Nam Phong Chỉ Nhu con nha đầu đó nữa, tất cả đều rất có tiềm năng. Ông nói Diệp Viễn rất được, nhưng thiên tài chưa trưởng thành thì vẫn chưa phải là thiên tài, thiên tài mà chưa đột phá thành công Linh Dịch Cảnh thì cũng chưa được coi là thiên tài, hiểu rồi chứ?”
Giang Vân Hạc nói như vậy, Hô Duyên Dũng quả nhiên bình tĩnh trở lại, suy nghĩ một lát như hiểu ra chuyện gì rồi vậy.
“Viện trưởng, ngài là sợ… Diệp Viễn dùng bàn môn tà đạo sao?”
Giờ nghĩ lại, một tháng trước Diệp Viễn chỉ là một tên oách con ở mức Nguyên Khí tầng một, một tháng sau đã là Nguyên Khí tầng bốn, sức chiến đấu thực tế lại vượt qua tuyệt đỉnh thiên tài ở mức Nguyên Khí tầng tám, sự đột phá này đúng là có chút vượt sức tưởng tượng.
Đừng nói nữa, từ Nguyên Khí tầng một tu luyện thành Nguyên Khí tầng bốn, cho dù có là một thiên tài như Long Đường, e rằng cũng cần ít nhất thời gian của một năm. Nhưng Diệp Viễn chỉ mất thời gian của một tháng là đã làm được.
Sự thay đổi kinh người đến vậy, quả thật có chút ngoài sức tưởng tượng, nói thẳng ra e rằng đã sử dụng phương pháp gia tăng tiềm lực.
Mà cái giá của gia tăng tiềm lực, chính là hy sinh sự phát triển của tương lai sau này!
Giang Vân Hạc cười nói: “Ta không có nói như vậy, thôi thì cứ quan sát thêm một thời gian rồi bàn tiếp. Nguồn lực gì đó thì ông không cần phải lo lắng, Diệp Viễn hắn không phải đã thu thập mấy vạn Nguyên Khí Đan sao? Cho dù tu luyện thành Cửu trùng nguyên khí cũng không có vấn đề gì nhỉ?”
Hô Duyên Dũng thở dài, tạm biệt quay về.
Hô Duyên Dũng đi xong, Giang Vân Hạc chắp tay đi đến cửa sổ, như đang tự nhủ trong lòng nói: “Diệp Viễn à, hy vọng ngươi chính là một thiên tài thật sự, đừng làm ta thất vọng!”
Khảo hạch Luyện Dược Sư bốn ngày sau sẽ diễn ra tại Hoàng Thành, Diệp Viễn dẫn Lục Nhi nhất quyết bỏ học trốn về nhà hai ngày.
Vừa mới đột phá không lâu, Diệp Viễn dự định dùng thời gian mấy ngày này để củng cố cảnh giới thật tốt, bước tiếp theo chính là đột phá Nguyên Khí tầng sáu.
Bên trong bậc thềm nhỏ của Nguyên Khí Cảnh, Diệp Viễn dễ dàng vượt qua trở ngại, trực tiếp thông qua.
Cái này là do hắn đã cố tình làm chậm lại rồi, nếu không phải lo lắng căn cơ không vững, trong một ngày Diệp Viễn thậm chí có thể đột phá mấy trùng cảnh giới.
Suy cho cùng, đối với Diệp Viễn người từng là Thần Vương mà nói, Nguyên Khí Cảnh quả thực quá đan giản đi.
“Lão gia và Phu nhân mà biết được thiếu gia trở thành học viên Địa cấp, nhất định sẽ rất vui mừng.” Lục Nhi vẻ mặt đầy tự hào, như thể người trở thành học viên Địa cấp là nàng ta vậy.
“Một học viên đột phá Địa cấp thì có gì đáng nói?” Diệp Viễn bĩu môi, rất không để tâm.
“Đương nhiên là lợi hại rồi! Thiếu gia không biết lúc ở ngoài biểu hiện của họ là như thế nào đâu, từng người họ y như gặp phải ma vậy. Lúc đầu muội cũng không biết học viên Địa cấp lại lợi hại đến vậy, sau này nghe bọn họ nói Học viện Đan Võ từ trước đến này không ai có thể ở mức Nguyên Khí tầng bốn thăng cấp lên Địa cấp, nên mới biết Thiếu gia lợi hại đến vậy!” Lục Nhi hưng phấn nói.
“Ha ha, sau này còn có nhiều dịp để bọn họ kinh ngạc nữa, muội nếu cứ như thế, chẳng phải sẽ mệt đến chết sao?” Bị sự hưng phấn của Lục Nhi lây nhiễm, Diệp Viễn cũng sảng khoái cười lên.
“Sao lại mệt chứ? Được vậy thì ngày nào muội cũng rất vui vẻ.” Lục Nhi ngây thơ nói.
“Vậy ta sẽ để Lục Nhi nhà ta ngày nào cũng vui vẻ được chưa?”
“Hi hi, vẫn là Thiếu gia tốt nhất! Lục Nhi giờ rất vui! Ơ, Dược Hương Các hôm nay sao lại ít người vậy? Bình thường lúc này đáng lý là phải xếp thành một hàng dài rồi mới phải?”
Chủ tớ hai người bất giác đi đến Dược Hương Các, Lục Nhi phát hiện Dược Hương Các có chút khác lạ.
Đằng trước của Dược Hương Các lúc nào cũng đầy người qua lại, hôm nay sao lại vắng lặng đến thế.
“Đi, đi qua xem sao.”
Diệp Viễn dắt Lục Nhi bước vào trong Dược Hương Các, phát hiện đúng là ít người thật, không bằng một nửa so với lúc thường, chuyện gì xảy ra vậy?
“Diệp thiếu gia, sao người lại về rồi?”
Hôm nay Trưởng quầy trông có vẻ cũng thảnh thơi, Diệp Viễn vừa bước vào đã phát hiện, liền chạy qua hỏi.
“Phùng Trưởng quầy, Dược Hương Các hôm nay sao lại vắng người đến thế? Xảy ra chuyện gì hả?”
Trưởng quầy họ Phùng trong nhà sếp thứ ba, nên gọi Phùng Tam. Ông ta là người cũ ở Dược Hương Các, đối với Dược Hương Các rất mực trung thành, ngay cả Diệp Hàng cũng phải kính nể vài phần.
Phùng Tam nghe Diệp Viễn hỏi, tự nhiên thở dài một cái: “Hây… còn không phải do Túy Tinh Lâu sao? Cũng không biết bọn họ kiếm đâu ra một loại phương thuốc gọi là Tụ Nguyên Đan, Dược hiệu của nó mạnh hơn gấp năm lần so với dược hiệu của Thượng phẩm Nguyên Khí Đan. Mấy ngày nay bọn họ đưa ra loại phương thuốc mới, thu hút hết mọi người qua đó, việc buôn bán của chúng ta cũng vì thể mà đi xuống không phanh. “Hây” có loại đan dược này rồi, Túy Tinh Lâu sẽ trở nên không có đối thủ, Các chủ cũng vì chuyện này mà mấy ngày nay buồn rầu ủ rủ.”
“Quả nhiên lại là Túy Tinh Lầu! Tụ Nguyên Đan…” Diệp Viễn có chút suy tư.
“Đúng rồi, giá của Tụ Nguyên Đan và Thượng phẩm Nguyên Khí Đan gần bằng nhau, Dược hiệu lại mạnh hơn gấp năm lần, chỉ cần là người luyện võ ai lại có thể chịu nổi sự mê hoặc này chứ? Hây, ngày tháng sau này của Dược Hương Các chúng ta e là không dễ dàng rồi.”
Phùng Tam than ngắn thở dài, nếp nhăn đầy mặt, hiện rõ là mấy ngày này quá lo lắng rồi.
Chiêu này của Túy Tinh Lầu quá bất ngờ, trước sau không hề có dấu hiệu gì, khiến cho Dược Hương Các trở tay không kịp, đến nỗi giờ bị ép vào thế hoàn toàn bị động.
“Phùng Trưởng quầy không cần phải quá lo lắng, chẳng qua chỉ là một viên Tụ Nguyên Đan thôi, chẳng làm nên chuyện gì to tát đâu”. Diệp Viễn an ủi nói.
Phùng Tam nhìn Diệp Viễn một cái, thở dài nói: “Có thể do thiếu gia không hiểu Dược Hiệu gấp năm lần có ý nghĩa gì? Đó là thứ có thể thay đổi cục diện thị thường đan dược của nước Tần đấy! Có cái này, sau này Túy Tinh Lầu có thể bá chủ một phương rồi!”
Diệp Viễn biết rõ giải thích cũng không có tác dụng, cười nói: “Phùng trưởng quầy, phụ thân của con có ở tiệm không? Con muốn kiếm ông ấy.”
“Có, mấy ngày này Các chủ đều ở trong Các bế quan luyện đan.”