Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 36: Ngủ đánh đổi




Giáo lý của lớp dược lý tên là Phong Nhược Tình, là giáo lý trẻ tuổi nhất ở học viện Võ Đan, hơn nữa còn là mỹ nữ giáo lý đẹp không thể tả được, có vô số người theo đuổi.

Lớp dược lý của Phong Nhược Tình cơ hồ rất ý nghĩa, bất kỳ vị giáo lý nào cũng không thể đuổi kịp được. Hơn nữa các học viên đều nhập tâm lắng nghe, ánh mắt say mê nhìn về phía Phong Nhược Tình không rời.

Lớp dược lý vốn dĩ rất khô khan, thế nhưng cũng biến thành lớp học đầy sống động. 

Có điều, Diệp Viễn lúc này cũng không mấy nhiệt tình, hắn đang khò khò ngủ say. Tối hôm qua đã dùng Lục Mang Tinh Trận để luyện ra siêu phẩm Nguyên Khí Đan, hao phí lượng lớn nguyên lực, đã hoàn toàn kiệt sức rồi.

Mỗi một Luyện Dược sư cấp cao đều là Đại sư Tinh trận, bậc Đan đế giống như Diệp Viễn đương nhiên càng không ngoại lệ.

Đan dược cấp cao đều phải khắc luyện bên trong tinh trận pháp, để đạt tới dược luyện thành có hiệu quả, vì vậy trận pháp này là khóa tu luyện bắt buộc đối với Luyện dược sư cấp cao. 

Lục Mang Tinh Trận cũng không gọi là trận pháp cao cấp gì, nhưng tạo ra hàng vạn Nguyên khí đan, vả lại còn làm cho Diệp Viễn mệt đến không nói nổi. Hơn nữa, Diệp Viễn lại vẫn chưa hoàn toàn luyện xong, tối hôm nay lại phải tiếp tục luyện, không ngủ bù thì làm sao được?

Nếu thí luyện hoàn thành, một tay Diệp Viễn luyện ra vô số Nguyên khí đan siêu phẩm, con số luyện ra được đúng là kinh người.

Nguyên khí đan siêu phẩm và Nguyên khí đan thượng phẩm không giống nhau, ở bên ngoài thậm chí có tiền cũng không mua được. 

Đến cả Đại đan sư còn khó có thể luyện ra được thứ này, làm sao có thể lưu thông dễ dàng trên thị trường được.

Đan dược một khi đạt tới mức độ siêu phẩm, sẽ biến đổi sinh ra chất.

Luận về dược lực, Nguyên khí đan siêu phẩm không kém hơn so với Bạo Nguyên đan hạ phẩm, hơn nữa Nguyên khí đan siêu phẩm hoàn toàn không có tác dụng phụ, sợ rằng còn có thể dùng được đến Nguyên Khí Cảnh tầng chín, thân thể sẽ không sinh ra bài xích. 

Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là ngươi cũng phải có nhiều Nguyên khí đan siêu phẩm như vậy mới được.

Ai lại dám coi Nguyên khí đan siêu phẩm như hạt đậu mà ăn chứ?

Ngoại trừ Diệp Viễn… 

Bạo Nguyên đan tuy rằng rất tốt, nhưng một là giá cả hơi cao, hai là thực lực của Diệp Viễn hiện tại cũng không cách nào bảo đảm có thể luyện ra được trung phẩm hoặc thượng phẩm, lại càng không thể là siêu phẩm.

Tuy nói rằng Bạo Nguyên đan đều là nguyên liệu cao cấp, nhưng Nguyên khí đan lại vô cùng trân quý hơn. Cho dù là Diệp Hàng cũng không cách nào cung ứng được số lượng lớn như vậy.

Dưới tình hình này, chỉ có Nguyên khí đan siêu phẩm là hợp với đan dược của Diệp Viễn nhất. 

Có điều, Nguyên khí đan này tốt thì tốt thật, nhưng khiến người ta mệt đến chết được.

“Thất Tinh Liên thuộc thủy, tính âm, thường sống ở trong linh hồ, thích hợp để luyện chế….” Phong Nhược Tình đặt quyến “Bản Thảo Khái Yếu” kia xuống bàn, thẳng thắn nói. Hiển nhiên đối với dược tính của những dược liệu này đều nắm rõ trong lòng bàn tay.

Phong Nhược Tình tuy tuổi còn trẻ, nhưng cũng là Trung cấp Đan sư, điều này làm cho rất nhiều tiền bối cảm thấy xấu hổ. 

Phải nói đến như là vị đại sư Tiền Miễu ở Dược Hương Các kia cũng chỉ là Cao cấp Đan sư, mà tuổi của hắn so với Phong Nhược Tình lớn hơn cả con giáp, đây chính là chênh lệch.

Phong Nhược Tình một bên đọc thuộc như lòng bàn tay, một bên liên tục bước đi nhẹ nhàng, mà các học viên thì đều nhìn theo sự di chuyển của nàng.

Bỗng nhiên, lông mày của Phong Nhược Tình hơi nhăn lại, đang thuyết giảng cũng dừng lại. 

Tất cả mọi người đều có thể nhìn ra được, Phong Nhược Tình đang bị mất hứng.

Mọi người theo ánh mắt của nàng, nhìn thấy một người đang gục xuống bàn ngủ say, khóe miệng còn chảy cả nước miếng.

Trong lúc nhất thời, vô số ánh mắt khinh bỉ nhìn về phía Diệp Viễn. 

Tại sao tên này lại thần kinh thô như vậy chứ, Phong giáo lý đang đứng trong lớp giảng bài mà, đúng là mạo phạm giai nhân. Có điều, Diệp Viễn lúc này đang say giấc nồng, không có chút cảm giác nào đối với ánh mắt oán giận của mọi người.

Phong Nhược Tình giơ bàn tay lên, hai bàn tay hợp lại phát ra âm thanh.

Chỉ nghe được “rắc rắc” một tiếng, chân bàn liền nứt ra thành hai khúc, bàn “oanh” một tiếng liền sụp đổ. 

Diệp Viễn cảm thấy dưới tay trống trơn, giật mình tỉnh lại, thiếu chút nữa là té ngã xuống đất.

Cũng may hắn thân thủ đã xuất thần nhập hóa, cứ như vậy thân mình vẫn còn đứng vững.

“Đã xảy ra chuyện gì?” Diệp Viễn hiển nhiên cũng không hiểu rõ tình trạng lúc này. 

Nhưng hắn chợt phát hiện có điều gì đó không đúng, ánh mắt của tất cả các học viên đều nhìn hắn chằm chằm, mà giáo lý mỹ nhân trước mặt cũng đã trở nên lạnh nhạt, hắn rất nhanh ý thức được đã xảy ra chuyện gì.

“A… Ha ha, Phong giáo lý, người cũng biết, ngày hôm qua ta vừa mới trải qua một cuộc chiến sinh tử, tiêu hao rất nhiều nguyên lực, trong thời gian một đêm cũng không thể khôi phục lại được như cũ, cho nên lúc lên lớp không kìm lòng được mà ngủ thiếp đi. Ha ha…” Diệp Viễn cười nói.

Phong Nhược Tình vốn không biết Diệp Viễn, nhưng ngày hôm qua tin tức lan truyền về cuộc tỷ thí sinh tử, nàng đương nhiên là cũng có nghe thấy. 

Nghe Diệp Viễn nói, Phong Nhược Tình cũng có một chút nguôi giận. Có điều, trong giờ học lại có hành động như vậy, Phong Nhược Tình cảm thấy không thể không giận.

“Ngươi chính là tên Diệp Viễn đó?”

“Ha ha, ta chính là tên Diệp Viễn đó.” 

“Trong giờ lên lớp không được cợt nhã.”

“A, phải phải. Phong giáo lý nói đúng, ta nghiêm túc.”

“Nếu là do trải qua cuộc chiến sinh tử, ngược lại có thể cảm thông được.” Diệp Viễn cho rằng nói đến đây có thể cho qua, ai ngờ được Phong Nhược Tình lại bất ngờ nói: “Có điều, ta ở trong học viện Võ Đan này, tuy rằng đan dược cùng võ đạo trọng yếu, nhưng dược lý học cũng là căn cơ của Đan đạo, ngươi ngủ trong lớp như vậy chính là làm trễ nãi tiền đồ của chính mình.” 

Diệp Viễn thành khẩn xin lỗi nói: “Phong giáo lý, ta biết sai rồi, lần sau sẽ không ở trong tiết của người mà ngủ như vậy nữa.”

“Hừ! Không chỉ là trong tiết của ta, tất cả các tiết khác đều không được ngủ! Trở về đem quyển “Bản Thảo Khái Yếu” chép ra mười lần, tiết học sau ta sẽ kiểm tra.” Phong Nhược Tình nhàn nhạt nói.

“Cái gì? Mười… mười lần.” Diệp Viễn nhất thời ngẩn người. “Bản Thảo Khái Yếu” này chính là phiên bản đơn giản hóa của “Bản Thảo Cương Mục” của Đan Hoàng Lý Thời Trân, khái quát đầy đủ dược tính của tất cả các chủng loại. 

Mặc dù chỉ là một phiên bản đơn giản hóa, nhưng cũng là một cuốn sách dày như thế, chép lại mười lần thật sự là quá kinh khủng!

Diệp Viễn đối với danh tiếng của Lý Thời Trân này ngược lại có chút ấn tượng, thật giống như đến nơi này bái sư là phụ thân Chính Dương Tử, lúc ấy Thanh Vân Tử chính thức ở tràng.

Tiểu tử này, nếu trở lại Thần Vực nhất định phải cho hắn đẹp mặt, viết cái gì không viết, lại viết ra một cuốn sách dày như thế! 

Viết một cuốn sách dày như vậy thì cũng thôi đi, nhưng trong này có rất nhiều thứ đầu lừa miệng ngựa, đây không phải là hại người sao?

“Không sai! Là mười lần, ngươi có ý kiến?” Phong Nhược Tình cảm thấy chuyện như vậy rất bình thường, phải khiến cho mọi người biết trả giá.

“Có ý kiến!” Diệp Viễn gân giọng hô to. 

Diệp Viễn nói như vậy làm Phong Nhược Tình và các học viên có chút kinh hãi.

Theo các học viên mà nói, bị một giáo lý mỹ nữ như vậy phạt là một chuyện tốt, hắn làm sao lại có ý kiến chứ?

Còn về Phong Nhược Tình, nàng là lần đầu tiên tại học viện Võ Đan bị người khác cự tuyệt, là một nam nhân, hơn nữa lại là một học viên! 

“Các thứ trong này đơn giản như vậy, sao chép lại không phải rất phí thời gian sao? Thời gian như vậy, chi bằng đi luyện hai lò đan dược còn thiết thực hơn.” Diệp Viễn không phục nói.

Thời gian bây giờ đối với Diệp Viễn rất quý giá, hắn không muốn lãng phí vào chuyện nhàm chán như vậy.

Thật biết nói đùa, bàn về sự am hiểu dược lý, trên đời này ai có thể so được với hắn chứ? 

Nếu Lý Thời Trân có thể trở lại, xách giày cho hắn cũng không xứng.

“Đơn giản. Ha ha…” Phong Nhược Tình bị Diệp Viễn chọc giận đến mức nở nụ cười.

“Bản Thảo Khái Yếu” chỉ là kiến thức cơ bản của Luyện dược sư, nhưng cũng là bát đạt tinh thâm. Coi như là Đan vương có ở đây, cũng không dám nói hai từ đơn giản này. 

Tiểu tử này ngay cả Đan đồ đệ cũng không phải, lại dám nói là đơn giản.