“Ha ha ha, Diệp Viễn cuối cùng ngươi cũng chịu thừa nhận rồi, ngươi thật sự cho rằng ta không dám giết ngươi sao?” Tô Vũ Bách tức đến cười thốt ra.
“Hì hì, giết chết ta, bản thân ngươi cũng không thể thoát tội do U Vân Tông trách phạt xuống, đây không phải chuyện đùa ngươi cũng không suy nghĩ kỹ một chút.” Diệp Viễn cười nhạt nói.
“Trách tội ư, ngươi nghĩ nhiều quá rồi đấy! Đi chết đi!”
Tô Vũ Bách còn chưa nói xong, đã đột nhiên chạy tới một chưởng hướng thẳng về phía của Diệp Viễn.
Phiên Thiên Chưởng.
Cùng một chiêu thức, được Tô Nhất Sơn và Tô Vũ Bách sử dụng nhưng lại có sự khác biệt một trời một vực. Nhưng chưởng đó lại đánh hụt.
Tô Vũ Bách chỉ cảm nhận được trước mặt mình hình ảnh lờ mờ, không ngờ cùng lúc xuất hiện chín tên Diệp Viễn, còn bản thân hắn thì không thể nào nhận biết được đâu là Diệp Viễn thật.
Sau đó, Tô Vũ Bách cứ thế mà đi xuyên qua một đạo hư ảnh. Cuối cùng ngoảng đầu lại phát hiện Diệp Viễn vẫn ở vị trí cũ, dường như không hề động đậy chút nào.
Mặt của Tô Vũ Bách và Hô Duyên Dũng đồng thời lộ vẻ kinh hãi, Diệp Viễn từ lúc nào mà học được thân pháp lợi hại đến vậy.
Hô Duyên Dũng thật sự không thể ngờ Tô Vũ Bách lại dám động thủ tại học viện, nhất thời sơ ý đến khi quay ra muốn ngăn cản đã không còn kịp nữa.
Nhưng ông ta làm thế nào cũng không thể ngờ được, Diệp Viễn lại có thể dễ dàng né tránh được đòn tấn công của Tô Vũ Bách như thế.
“Không ngờ ngươi đã đột phá đến Linh Dịch tầng hai rồi.” Tô Vũ Bách không dám tin nói.
Diệp Viễn đi vào rừng rậm vô biên một chuyến, còn chưa tới thời gian của một tháng, không ngờ lại có thể đột phá đến Linh Dịch tầng hai.
Tốc độ này!
“Ha ha, nhờ phúc của Tô trưởng lão, ăn may đột phá thành công.”
Mặt của Tô Vũ Bách đen lại, miệng lưỡi của tên Diệp Viễn này điêu ngoa quá, nhờ phúc của ai không được cứ phải nhờ phúc của Tô Vũ Bách.
Đây chẳng phải là đang khiến người ta ghét bỏ mình sao?
“Đúng rồi, Tô trưởng lão hãy nhớ thật kỹ những lời ta nói, đó không phải là đang nói đùa đâu, không cần đến một năm đâu.” Diệp Viễn cười nói.
Nghe xong mặt của Tô Vũ Bách lập tức thay đổi, với tốc độ tiến bộ của Diệp Viễn có lẽ thật sự không cần đến thời gian của một năm.
Tuy là những lời này của Diệp Viễn khiến hắn ở trong Học viện Đan Võ trở thành trò cười của mọi người, nhưng hắn trước giờ cũng không hề để ý.
Nhưng hiện nay, hắn đột nhiên phát hiện hình như Diệp Viễn thật sự không phải là đáng nói đùa, hắn thật sự có năng lực đó.
“Hừm vậy thì ngươi cũng phải sống đến một năm mới được, Diệp Hàng rất nhanh sẽ rớt đài, ngươi nghĩ ngươi có còn cơ hội đó không?” Tô Vũ Bách cười nhạt nói.
“Vậy sao! Nhưng ngược lại ta cảm thấy đợi phụ thân ta rớt đài rồi, tới lúc đó Tô trưởng lão hãy đến diễu võ dương oai trước mặt ta thì sẽ hay hơn.”
“Ngươi!” Tô Vũ Bách suýt chút nữa tức đến nỗi ói máu mà chết.
Diệp Viễn cũng chẳng muốn quan tâm đến hắn, quay người cùng với Hô Duyên Dũng đi mất tiêu. Nhìn phía sau của Diệp Viễn, cặp mắt của Tô Vũ Bách như sắp phun ra lửa vậy.
Nhưng Diệp Viễn đã trưởng thành đến mức độ này rồi, bên cạnh còn có một Hô Duyên Dũng nữa, hắn vốn dĩ không thể giữ nỗi Diệp Viễn.
Tuy là thực lực của Tô gia rất mạnh, nhưng mà vẫn mạnh đến mức ở Học viện Đan Võ một tay che trời.
“Diệp Viễn, không ngờ sau khi con tham gia lần thí luyện này, trở về lại có một sự thay da đổi thịt đến vậy. Chiêu thức lúc nãy cho dù là ta cũng đành phải bó tay.” Hô Duyên Dũng thán phục nói.
Hô Duyên Dũng cảm nhận, Diệp Viễn không những cảnh giới nâng cao rồi, mà ngay cả thực lực cũng mạnh lên rất nhiều.
Tuy là hiện giờ hắn chỉ ở mức Linh Dịch tầng hai, nhưng thực lực e là đã không còn dưới Long Đường nữa rồi.
Phải biết rằng, Long Đương trong vòng một tháng đã tăng liền hai cấp, đột phá thành Linh Dịch tầng năm rồi.
Hô Duyên Dũng có chút mong đợi, cuộc đọ sức của hai tuyệt đỉnh thiên tài ở Tần quốc của Học viện Đan Võ.
“Ha ha, chỉ là có chút thu hoạch thôi.” Diệp Viễn cũng không muốn nói gì nhiều, chỉ qua loa nói đại vài câu.
Nói đến, hành trình đến rừng rậm vô biên lần này, thu hoạch lớn nhất của hắn chính là Dược Thần Hồn Điển. Chỉ là trong một thời gian ngắn, hắn vẫn chưa thể lĩnh hội được những văn tự màu vàng đó, nên Dược Thần Hồn Điển đối với hắn mà nói, tạm thời vẫn chưa đem ra sử dụng được.
Hai người họ cùng nhau đồng hành, rất nhanh đã đến nơi ở của Giang Vân Hạc.
“Viện trưởng đại nhân, Diệp Viễn về rồi, ta đưa hắn tới bái kiến ngài.” Hô Duyên Dũng ở ngoài cửa cung kính nói.
“Vào đi.”
Nghe vậy Hô Duyên Dũng và Diệp Viễn đẩy cửa bước vào, vừa mới bước vào thì phát hiện trong phòng còn có người khác.
Một vị lão nhân đang ngồi đối diện với Giang Vân Hạc, đem đến cho người khác một cảm giác cao thâm khó đoán. Bên cạnh lão nhân đó còn có một thanh niên đang đứng cạnh đó, nhìn không quá mười tuổi, nhưng đã là Linh Dịch tầng tám.
Ở độ tuổi này mà có thực lực như vậy, đặt ở Học viên Đan Võ tuyệt đối là nổi bật giữa đám đông, cho dù là Long Đường cũng không thể sánh kịp.
“Ha ha, Diệp Viễn đúng là trùng hợp thật, ta đang định phái người kêu ngươi và Long Đường qua đây, không ngờ ngươi lại đến đây trước rồi. Mau qua bái kiến Tiếp Dẫn Sứ Diêu Thiên đại nhân” Giang Vân Hạc vừa thấy Diệp Viễn đã cười lớn lên nói.
Rất hiển nhiên, Giang Vân Hạc sớm đã biết chuyện Diệp Viễn quay về học viện rồi.
“Vạn bối Diệp Viễn bái kiến Diêu Thiên đại nhân.” Diệp Viễn chẳng nói gì cả, hướng về phái Diêu Thiên hành lễ.
“Giáo viên học viện Hô Duyên Dũng, bái kiến Tiếp Dẫn Sứ đại nhân.” Hô Duyên Dũng nghe xong sắc mặt thay đổi, cung kính hành lễ với ngài ấy.
Diêu Thiên lặng lặng nhìn Diệp Viễn một cái, nói: “Ừm, ngươi chính là người chỉ dựa vào thực lực của Nguyên Khí Cảnh, vượt qua Cửu Thiên Lộ đó ư?”
“Chính là vạn bối.” Diệp Viễn nói.
Không biết tại sao, Diệp Viễn cảm thấy ánh mắt của Tiếp Dẫn Sứ nhìn mình có chút kì lạ, hình như có vẻ không được thích lắm.
Lão già này có lẽ là đến từ U Vân Tông, bản thân hình như ai cũng quen biết.
Diệp Viễn nghĩ không thông, đã đắc tội đến lão già này ở chỗ nào.
Còn nữa người thanh niên đứng bên cạnh lão già này, cặp mắt nhìn mình hình như cũng đầy khinh rẻ.
Không sao nói rõ được.
“Ha ha, người đứng bên cạnh Diêu Thiên đại nhân chính là đệ tử tâm đắc của ngài ấy Dương Hạo, đừng xem tuổi tác của nó còn nhỏ, nhưng trong võ đạo đã đạt đến cạnh giới Linh Dịch tầng tám, hơn nữa đã là một Đan Sư cao cấp, so với Phong lão sư thì đây là một đối thủ mạnh hơn rất nhiều, nó sau này sẽ là sư huynh của con và Long Đường, các con làm quen một chút đi.” Giang Vân Hạc khen ngợi nói.
Được Giang Vân Hạc khen ngợi, mặt của Dương Hạo lộ vẻ tự đắc, nhưng lại che đậy rất tốt.
Chứng kiến cảnh này trong lòng của Diệp Viễn bất giác sinh ra khinh bỉ. Loại nhân cách như vậy, cảnh giới có cao đến mấy cũng là uổng phí thôi.
Xem ra, người trong Tông Môn đến với thế tục, đều sẽ có cảm giác cao cao tại thượng đó.
Diệp Viễn không kiềm nổi nhìn Hô Duyên Dũng một cái, thấy thầy ấy không hề có phản ứng gì, hình như cảm thấy đáng ra là vậy, trong lòng bất giác có chút than trách.
Xong với thái độ đó, Diệp Viễn lại chẳng hề quan tâm. Diệp Viễn nghe những lời giới thiệu của Giang Vân Hạc, sắc mặt bình tĩnh, nhưng bên trong thì đang chửi thầm trong bụng.
Đây cũng được coi là thiên tài sao, thiên tài từ lúc nào mà trở nên không đáng giá đến vậy.
Nhưng trước mặt của Giang Vân Hạc, Diệp Viễn tự nhiên không biểu hiện gì ra ngoài, chỉ chấp tay nói: “Chào Dương sư huynh, sau này vào Tông Môn rồi mong Dương sư huynh chiếu cố.”
Việc hành lễ của Diệp Viễn coi như đã quá hoàn hảo rồi, chứng kiến cảnh này Dương Hạo cười nhạt nói: “Ha ha, Diệp sư đệ danh xưng người đầu tiên trong ngàn năm nay, làm gì cần những người tầm thường như ta chiếu cố chứ.”