Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 125: Tên ngốc do hầu tử phái tới




Đem một số Tang Viên Hoa cất vào trong chiếc nhẫn, Diệp Viễn tiếp tục đi vào sâu bên trong hang động lùng tìm.

Với tư cách là một vị Luyện Dược Sư, Diệp Viễn vô cùng hiểu rõ sinh hoạt tập tính của các loài yêu thú.

Thiết Chưởng Phi Hùng không những sinh cùng loài Tang Viên Hoa, bản thân vẫn giữ lại một số sở thích ví dụ như thích ăn mật ong! 

Một số mật ong vô cùng quý hiếm, Diệp Viễn đi vào chỉ muốn thử vận may một chút.

Hang động này ngược lại vô cùng sạch sẽ, quả nhiên Thiết Chưởng Phi Hùng kia vô cùng yêu quý nơi này.

Được một lúc, Diệp Viễn liền thấy một tảng đá, tảng đá lớn nhỏ lớn hơn một chút so với vóc dáng Thiết Chưởng Phi Hùng, rõ ràng đây là nơi nó đã dừng chân. 

Diệp Viễn nhìn xung quanh, quả nhiên thấy có bảy tám cái tổ ong được bày ngay ngắn qua một bên.

Diệp Viễn hai mắt lóe sáng, qua đó cầm một cái tổ ong quan sát một lúc, không khỏi vui mừng.

“Lại là mật ong Ngân Kiếm Phong, hơn nữa còn có nhiều như vậy, thật đúng là nhặt được báu vật rồi! Xem ra con gấu đại ngốc kia chính nó còn không nỡ lòng ăn, mới giấu kỹ ở chỗ này, không ngờ rằng lại làm hời cho ta. Khà khà, có thứ này, lát nữa cũng dễ khai báo với nha đầu Phong Chỉ Nhu kia, nếu không thì nàng khinh ta không thể.” 

Ngân Kiếm Phong giống như là nhị giai yêu thú, hơn nữa tính công kích vô cùng mạnh, đuôi có kịch độc, người bình thường hoàn toàn không dám đến gần.

Con gấu đại ngốc này xem ra thật là da dày thịt béo, lại mang tổ ong Ngân Kiếm Phong đi mất, thật là lợi hại!

Mật ong Ngân Kiếm Phong vô cùng hiếm thấy, nếu không trực tiếp dùng, thì hiệu quả sẽ không được như siêu phẩm Nguyên Khí Đan! 

Sau khi Diệp Viễn đột phá Linh Dịch Cảnh, tu luyện giống như vậy cần rất nhiều đan dược.

Đan dược mà Linh Dịch Cảnh tu luyện không giới hạn độ thông dụng tên là Nguyên Dịch Đan, Diệp Viễn đương nhiên sẽ không dùng đan dược thấp đẳng như vậy, đan dược mà hắn chuẩn bị luyện chế là Bích Thủy Đan, so với công hiệu của Nguyên Dịch Đan thì nó mạnh hơn không chỉ ở một cấp bậc.

Mà mật ong Ngân Kiếm Phong này, chính là một trong những vật liệu chủ chốt để luyện chế Bích Thủy Đan! 

Mật ong Ngân Kiếm Phong nhiều như vậy, đan dược luyện chế ra, gần như đã đủ để Diệp Viễn đột phá đến Linh Dịch Cảnh tầng bốn tầng năm.

Hơn nữa mật ong Ngân Kiếm Phong còn có một tác dụng khác, đó chính là dưỡng nhan sắc trắng đẹp!

Với thủ đoạn của Diệp Viễn, luyện chế mấy viên Trú Nhan đan hối lộ một chút Phong Chỉ Nhu, nha đầu này đoán chừng cũng sẽ không gây phiền phức cho mình. 

Người phụ nữ nào không muốn thanh xuân được giữ mãi mãi?

Thu thập xong một số mật ong Ngân Kiếm Phong, Diệp Viễn cũng không ở lại quá lâu, liền chuẩn bị rời khỏi hang động này.

Ngộ nhỡ Phong Chỉ Nhu không khiêm được, con gấu đại ngốc kia lại trở về sớm, chặn mình ở bên trong, vậy thì không dễ chơi rồi. 

Diệp Viễn bước nhanh đến cửa hang động, đang muốn ra ngoài, thì có báo động!

Tứ đạo sắc bén từ các hướng khác nhau, hướng thẳng đến tập kích Diệp Viễn!

Thực lực của bốn người này, lại đều là Linh Dịch Cảnh! 

Bốn hào quang gần như khóa chặt Diệp Viễn ở mọi phía, chính là muốn lấy tính mạng của hắn!

Giữa điện quang hỏa thạch, Diệp Viễn không kịp suy nghĩ nhiều, cũng không đoái hoài tới hình tượng của mình, trực tiếp lăn qua một cái, lăn về hướng trong hang động, tránh sự tấn công nguy hiểm của bốn đạo này!

Cho dù là như thế, bắp chân Diệp Viễn vẫn trúng một đao. 

“Đại ca, vốn dĩ chỉ là một tiểu tử Nguyên Khí tầng chín, hại chúng ta lại nghiêm chỉnh hơn trước như vậy.”

“Không nên xem thường tiểu tử này, một Nguyên Khí tầng chín lại có thể núp sau tập kích chúng ta, thực lực không thể khinh thường.”

“Sợ gì hắn? Nam Lĩnh tứ kiệt chúng ta cũng đều là người mạnh ở Linh Dịch Cảnh, đại ca người lại là Linh Dịch tầng ba, tiểu tử này lại bị chúng ta chặn lối ra, còn có thể bay hay sao?” 

Người tập kích cũng không thừa thắng xông lên, mà là chặn cửa hang, đã phong kín lối ra duy nhất.

Diệp Viễn trên mặt đất bò dậy, chỉ cảm thấy bắp chân đau nhức đau đớn.

Diệp Viễn am hiểu độc tính, biết trên lưỡi đao này ngâm độc, không khỏi chau mày một cái, móc ra một viên Giải Độc Đan tự mình luyện chế cất trong nhẫn uống vào, lúc này mới áp xuống được độc tính. 

Nam Lĩnh tứ kiệt thấy hành động của Diệp Viễn, không hề ngăn cản, chỉ là tựa như cười mà không phải cười nhìn hắn.

Một người trong số đó nói: “Tiểu tử, vô ích thôi. Độc này là Nam Lĩnh tứ kiệt chúng ta xin từ Ngũ Độc Tiên, nhị giai yêu thú trúng rồi, sau nửa ngày thì độc cũng phát diệt toàn thân, chứ đừng nói ngươi chi là Nguyên Khí tầng chín nhỏ bé. Giải Độc Đan bình thường, hoàn toàn không giải được chất độc này.”

Diệp Viễn không để ý đến hắn, mà nhìn tên võ sĩ có dáng vẻ như lão đại hỏi ngược lại: “Các ngươi là thợ săn yêu thú?” 

Nhìn cách ăn mặc của mấy người kia có phần giản dị, tuổi tác cũng đã cao, dễ dàng nhận ra không phải học viên Học viện Đan Võ, vậy chỉ có thể là thợ săn yêu thú.

Nơi này cách biên giới khoảng chừng năm trăm dặm, chính là nơi thợ săn yêu thú Linh Dịch Cảnh thường xuyên qua lại.

Trong Vô Biên thí luyện, chẳng những sẽ gặp phải sự tấn công của học viên với yêu thú, thợ săn yêu thú giống như vậy là một trong những nguồn nguy hiểm. 

Bọn họ vốn dĩ có thể làm ra việc liếm máu lưỡi đao, mà các học viên Học Viện Đan Võ lại đều là người tài có sức mạnh xoay chuyển trời đất, nguồn tài nguyên tu luyện được hưởng là vô số.

Đây chỉ là một sự so sánh, đương nhiên có không ít thợ săn yêu thú trong lòng đã không bình thường. Mà trong bọn họ, sẽ có một số người chọn hạ thủ các học viên!

Nhiều lần Vô Biên thí luyện, học viên chết ở trong tay thợ săn yêu thú không phải là số ít. 

“Không sai! Nếu như ta đoán không lầm, ngươi là học viên Học viện Đan Võ phải không? Xem ra, Học viện Đan Võ lại đến thời điểm Vô Biên thí luyện rồi.” Lão đại kia nói.

“Các ngươi tại sao phải tập kích ta?” Diệp Viễn lại hỏi.

Lão đại cười khà khà một tiếng, chỉ vào nơi trước đây của Tang Viên Hoa nói: “Đương nhiên là vì dược liệu quý giá trên người ngươi! Nơi này vốn có không ít dược thảo đấy? Xem ra đã bị ngươi lấy đi hết rồi. Giao ra đây, chúng ta có thể cho ngươi một sự thoải mái.” 

Nghe lời lão đại này nói, Diệp Viễn không nhịn được cười: “Ta giao ra dược liệu các ngươi đều không tha cho ta?”

“Khà, xin lỗi! Ai cho ngươi là người của Học viện Đan Võ, nếu thả ngươi đi, đợi ngươi ra khỏi Vô Biên Sâm Lâm rồi há có đường sống cho Nam Lĩnh tứ kiệt chúng ta sao?”

“Vậy ngươi phí lời làm gì? Trực tiếp động thủ đến cướp không phải xong rồi sao?” Diệp Viễn tức giận nói. 

Lão đại kia cười ha ha một tiếng, thái độ cố tỏ ra mình hiểu rõ nói: “Nói chuyện đương nhiên có dụng ý của nói chuyện. Ngươi cũng đã biết trên lưỡi đao chúng ta ngâm là độc gì? Độc này gọi là Bách Tức Đảo, nói cách khác trong vòng trăm hơi thở ngươi sẽ độc pháp, không còn sức phản kháng, trong vòng nửa ngày sẽ chết! Từ khi ngươi trúng độc, thời gian tính đến bây giờ đã gần được 90 hơi thở rồi. Mười, chín, tám... một, ngã!”

“Bách Tức Đảo” này của Nam Lĩnh tứ kiệt lần nào cũng chuẩn, cho dù là yêu thú có thể hình to lớn một khi trúng độc này, trong vòng trăm hơi thở cũng phải ngã rầm rầm xuống đất.

Diệp Viễn chỉ là một Nguyên Khí tầng chín mà thôi, đương nhiên không thể tránh được kết cục này. 

Nhưng khi hắn đếm xong mười hơi thở, chữ “ngã” nói ra, Diệp Viễn vẫn đứng ở nơi đó như cũ, cũng không có chiều hướng sắp ngã xuống.

“Hả? Chẳng lẽ ta đếm sai rồi? Thời gian vẫn còn mấy hơi thở nữa?” Lão đại thấy vậy nghi ngờ nói.

Diệp Viễn nhìn lão đại của “Nam Lĩnh tứ kiệt”, không nhịn được thở dài, nói: “Ngươi là tên ngốc do hầu tử phái đến sao? Chơi độc với tiểu gia, ngươi vẫn còn non nớt đấy! Lúc Tiểu gia ta chơi độc, gia gia ngươi e rằng còn chưa được sinh ra đấy!”