Nguyên Dương Đan thật khó luyện chế, ngay cả Diệp Hàng cũng khẳng định không luyện chế được.
Cho nên không đột phá được Linh Dịch Cảnh, Diệp Viễn coi như tìm được những dược liệu này, đối với Lục nhi cũng là không có chỗ dùng.
Chỉ là, đột phá Linh Dịch Cảnh đối với người khác mà nói có lẽ hết sức khó khăn, nhưng đối với Diệp Viễn vốn là Đan Đế mà nói, là chuyện trong giây lát.
Bế quan hai ngày, cảnh giới Diệp Viễn lại chưa có hoàn toàn ổn định, nếu không hắn bây giờ liền có thể đột phá Linh Dịch Cảnh.
Độ tiến triển từ Nguyên Khí Cảnh tầng bốn đến Nguyên Khí Cảnh tầng chín đỉnh cấp của hắn là quá nhanh!
Mặc dù bởi vì lĩnh ngộ Tâm Như Chỉ Thủy, giảm trừ được mức độ lớn nhất tai họa ngầm do cảnh giới tăng lên quá nhanh mang tới, nhưng nếu không cố gắng củng cố, sẽ ảnh hưởng đến tu hành sau này.
Diệp Viễn đối với lần này tự nhiên không dám khinh thường.
Phải nói phương pháp tốt nhất để củng cố cảnh giới, không thể nghi ngờ chính là chiến đấu.
Mà bên trong Vô Biên Sâm Lâm chính là không bao giờ thiếu yêu thú, Diệp Viễn có thể một bên chiến đấu một bên củng cố cảnh giới.
Bây giờ Diệp Viễn phải làm một việc trong công tác chuẩn bị, chính là luyện chế loại đan dược tên Trùng Linh Đan cấp một.
Loại đan dược này có thể tăng lên tỷ lệ đột phá Linh Dịch Cảnh, nếu như là siêu phẩm, có thể tăng lên trăm phần trăm tỷ lệ thành công!
Lấy thực lực Diệp Viễn bây giờ luyện chế Trùng Linh Đan siêu phẩm không thành vấn đề!
Hơn nữa người khác đột phá Linh Dịch Cảnh còn cần phải có nửa bước Linh Dịch để làm bước đệm, Diệp Viễn hoàn toàn không cần như thế.
Diệp Viễn từng có kinh nghiệm đột phá Linh Dịch Cảnh, đè áp nguyên lực với hắn mà nói là chuyện vô cùng đơn giản, cho nên căn bản cũng không cần thiết hành động thận trọng giống như người khác.
...
Mân mê hết cả một đêm trong phòng luyện đan của Phong Nhược Tình, Diệp Viễn rốt cuộc làm xong tất cả mọi chuyện.
Ra khỏi phòng luyện đan, Diệp Viễn thấy được Phong Nhược Tình cùng với Phong Chỉ Nhu, nhưng không thấy bóng dáng Hô Duyên Dũng.
Trên mặt Phong Nhược Tình hiện đầy vẻ lo âu nồng đậm, làm Diệp Viễn hết sức tò mò.
"Phong lão sư, đã xảy ra chuyện gì?"
"Hô Duyên lão sư bị học viện tạm thời điều đi, đi tới một cái thành nhỏ ở biên thùy Tần quốc làm việc." Phong Nhược Tình nói.
Diệp Viễn trong nháy mắt liền hiểu, cười nói: "Phong lão sư có phải cũng bị điều đi hay không?"
Phong Nhược Tình không khỏi bội phục tâm tư nhạy bén của Diệp Viễn, gật đầu nói: "Ngày mai lại có một nhóm học viên đi tham gia khảo hạch Luyện Dược Sư, lần này để ta làm người dẫn đội. Kỳ thật, Hô Duyên lão sư vốn là chuẩn bị tiến vào Vô Biên Sâm Lâm để bảo vệ ngươi."
"Hắc hắc, hay cho một chiêu điệu hổ ly sơn. Bất quá, nghĩ muốn lấy mạng Diệp Viễn ta, bọn họ cũng phải có bản lĩnh này mới được!" Diệp Viễn chẳng những không sợ, ngược lại nóng lòng muốn thử.
Phong Nhược Tình thấy vậy, không khỏi lo lắng nói: "Diệp Viễn, ta biết ngươi rất lợi hại, nhưng là cảnh giới của ngươi bây giờ quá thấp. Nếu không, ngươi vẫn là buông tha chuyến đi Vô Biên Sâm Lâm lần này đi. Ngươi xông qua Cửu Thiên Lộ, coi như không tiến hành Vô Biên thí luyện, bọn họ cũng không dám làm gì với ngươi."
Diệp Viễn lắc đầu nói: "Không được. Ta có thể kéo dài được, nhưng bệnh tình Lục nhi không kéo nổi rồi. Để giúp nàng trấn áp hàn độc, tối đa chỉ có thể chống đỡ thêm một tháng, đến lúc đó cho dù đích thân sư tôn của ta tới, cũng không cứu được nàng. Yên tâm đi, một Tô Nhất Sơn mà thôi, ta còn không coi vào đâu."
Lúc này, Phong Chỉ Nhu mặt đầy khinh bỉ nói: "Nhìn dáng vẻ không để ai vào mắt của ngươi, sớm muộn cũng phải bị thua thiệt! Ngươi còn không biết sao? Ngay ngày hôm qua, Tô Nhất Sơn đã thuận lợi đột phá lên Linh Dịch tầng bốn! Bây giờ, coi như ta đấu với hắn, cũng không thể chiếm được lợi thế rồi."
Diệp Viễn sớm đã quen với phong cách nói chuyện của Phong Chỉ Nhu, dù nàng châm chọc cũng không ngại.
"Linh Dịch tầng bốn à? A... Quả thật là có chút khó giải quyết." Diệp Viễn sờ cằm cau mày nói.
"Hừ, biết sợ chưa? Ta khuyên ngươi vẫn nên biết điều đợi ở trong học viện đi, nếu không mạng nhỏ vứt đi làm sao cũng không biết!" Phong Chỉ Nhu tiếp tục đả kích nói.
Diệp Viễn nhìn Phong Chỉ Nhu, bỗng nhiên nhoẻn miệng cười: "Nghịch Thủy Pháp Quyết đã tiến hành tu luyện rồi, tiến độ cũng không tệ lắm, Phong sư tỷ quả nhiên là tư chất trời ban! Ta muốn Phong sư tỷ bảo vệ ta, chuyến này không phải không có vấn đề gì lớn nữa sao?"
Bị Diệp Viễn nói như thế, khuôn mặt Phong Chỉ Nhu đỏ lên, gắt giọng: "Ai bảo vệ ngươi? Ngươi một người đàn ông còn muốn nữ nhân bảo vệ, có biết xấu hổ hay không?"
"Xin nhờ, ta đúng là đại nam nhân, nhưng ta cũng là sư đệ của ngươi đó! Sư tỷ bảo vệ sư đệ, không phải đạo lý hiển nhiên sao? Huống chi ngươi đứng thứ ba Võ bảng, ngươi không bảo vệ ta, chẳng lẽ còn muốn ta tới bảo vệ ngươi?"
Phong Chỉ Nhu còn muốn tranh cãi, lại bị Phong Nhược Tình cắt đứt: "Chỉ Nhu, Vô Biên thí luyện lần này ta và Hô Duyên lão sư đều bị điều đi rồi, bây giờ có thể bảo vệ Diệp Viễn cũng chỉ còn ngươi. Coi như Tô Nhất Sơn đột phá đến Linh Dịch tầng bốn, cũng không phải là đối thủ của ngươi. Nhắc tới, ngươi cũng mang đại ân của Diệp Viễn, báo đáp một chút cũng là nên làm đi?"
Nói xong, Phong Nhược Tình lại chuyển sang nói với Diệp Viễn: "Nha đầu Chỉ Nhu này da mặt mỏng, ngượng ngùng không dám nói cám ơn ngươi, ta liền thay nó nói đi. Nghịch Thủy Pháp Quyết thật giống như đo ni đóng giày cho Chỉ Nhu, hai ngày này nó mỗi ngày đều tu luyện, có nói là các triệu chứng trên người cũng giảm bớt không ít rồi!"
Phong Nhược Tình nói mấy câu, khuôn mặt đẹp của Phong Chỉ Nhu đã biến thành táo đỏ đáng yêu, xinh đẹp động lòng người.
"Ai phải cảm ơn hắn? Hừ!" Nói xong, Phong Chỉ Nhu cũng chạy trốn đi mất.
"Nha đầu này, thật là không biết nói nó cái gì mới tốt!" Phong Nhược Tình thở dài nói.
"Ha ha, Phong sư tỷ tính tình chân thực, chẳng qua là bướng bỉnh một chút, tùy nàng đi." Diệp Viễn cười nói.
Phong Nhược Tình cũng không biết đụng sai cọng gân nào rồi, bỗng nhiên mở miệng hỏi: "Diệp Viễn, không biết ngươi cảm thấy Chỉ Nhu như thế nào?"
"À? Rất tốt! Hả? Phong lão sư không phải là đang mai mối chứ?" Diệp Viễn bỗng nhiên kịp phản ứng, hỏi ngược lại.
Khuôn mặt Phong Nhược Tình cũng đỏ lên: "Kỳ thật ta cảm thấy ngươi và Chỉ Nhu thật xứng đôi."
Không biết tại sao, lúc Phong Nhược Tình nói ra lời này, trong lòng cảm thấy một hồi mất mát không lý do, phảng phất tựa như mất đi cái gì.
Diệp Viễn cười ha hả, nói: "Phong lão sư chuyện của mình còn chưa có giải quyết mà? Thế mà đã suy nghĩ tìm lang quân cho cháu gái rồi?"
"Ta... Ta..." Phong Nhược Tình một hồi hốt hoảng, bật thốt lên: "Đời ta say mê đan đạo, không muốn lãng phí thời gian ở mặt này."
Nói xong, Phong Nhược Tình liền hối hận, nàng đây là tự mình cắt đứt đường lui của mình!
Diệp Viễn cười nói: "Phong lão sư cũng không cần chỉ loạn uyên ương đâu, công việc này không thích hợp với người, ha ha."
Phong Nhược Tình lại là một hồi đỏ mặt, thật sự không nói thêm nữa.
Diệp Viễn đây coi như là khéo léo từ chối ý tốt của Phong Nhược Tình rồi.
Đối với chuyện tìm bạn lữ, Diệp Viễn thật đúng là không có cân nhắc qua.
Hắn thân mang huyết hải thâm cừu (1), con đường ngày sau sẽ vô cùng lận đận, mang theo bạn lữ của hắn có thể không dễ dàng được như vậy, một chút sơ sẩy liền thân tử đạo tiêu.
Đến lúc đó Diệp Viễn há chẳng phải là càng thống khổ?
Ngay vào lúc hai người trầm mặc, toàn bộ học viện tựa hồ cũng náo động.
Diệp Viễn không khỏi ngẩng đầu nhìn, lại thấy một con đường bảy sắc từ trên đỉnh Cửu Thiên Phong đổ xuống.
Qua hết mấy ngày, Thanh Hồng Lộ lại xuất hiện!
***
(1) Huyết hải thâm cừu: thù hận, nợ máu sâu như biển.