“Ta không đi! Đi theo ngươi rồi ta còn có thể trở về được sao?” Liễu Nhược Thủy lập tức cự tuyệt nói.
Dưới tình huống như vậy, cho dù như thế nào nàng cũng sẽ không đi với Diệp Viễn.
Bất kể lời Diệp Viễn nói là thật hay giả, Liễu Nhược Thủy cũng không dám liều lĩnh như vậy.
Nếu như Diệp Viễn nói là thật, chuyện này xác thực cùng với Liễu Nhược Thủy nàng có quan hệ, nàng còn có thể chạy thoát sao?
Nếu như Diệp Viễn nói là giả, như vậy hắn là vì lừa mình mang đi, còn có thể có kết quả tốt được sao?
Lúc này, Diệp Viễn ngược lại không quan tâm đến lời của Liễu Nhược Thủy, có đi hay không không phải do nàng định đoạt.
“Tô sư huynh, không biết ngươi nói sao đây?” Diệp Viễn nhìn về phía Tô Nhất Sơn nói.
Ý kia đã hết sức rõ ràng rồi, nếu như hắn đồng ý hết thảy đều dễ nói, nếu như không đồng ý, vậy thì đánh một trận!
Tô Nhất Sơn đương nhiên sẽ không đồng ý, nhiều người nhìn như vậy.
“Diệp Viễn, ngươi không nên quá đáng! Ngươi cho rằng ngươi là Hình Đường trưởng lão, nói phải dẫn người nào đi liền mang người đó đi sao?” Tô Nhất Sơn trầm giọng nói.
“Ta dĩ nhiên không phải Hình Đường trưởng lão, nếu như ta là Hình Đường trưởng lão, thì ta phán người nào chết người đó bắt buộc phải chết.” Diệp Viễn cười nhạt nói.
Lời này tất cả mọi người đều nghe rõ, Diệp Viễn đây là đang châm chọc việc ngày đó Tô Vũ Bách đánh lén ngay trước mặt mọi người!
“Hừ! Diệp Viễn, ngươi bớt ở đây chỉ cây dâu mà mắng cây hòe. Chuyện này ta sẽ tự bẩm báo với Hình Đường, Hình Đường sẽ tự tra Thủy Lạc Thạch Xuất, trả lại công đạo cho ngươi.” Tô Nhất Sơn hừ lạnh nói.
Hắn vừa nói xong, người vây xem lập tức hít hà một mảnh.
Người nào không biết Hình đường Đại trưởng lão là Nhị bá của hắn? Chuyện này tới Hình đường, còn có công đạo sao?
“Đã như thế, chỉ còn có cách dùng quả đấm để nói chuyện.”
Diệp Viễn cũng không nhiều lời, giơ tay lên chính là ra một đòn Bát trọng lãng!
Bây giờ Diệp Viễn đã là Nguyên Khí tầng chín đỉnh phong, một chưởng Bát trọng lãng quả nhiên là thế đại lực trầm.
Tô Nhất Sơn hiển nhiên cũng không nghĩ tới Diệp Viễn nói động thủ liền động thủ, ngược lại rơi xuống thế hạ phong.
Bất quá hắn không hổ là nhân vật đứng đầu Võ bảng, lúc này không lùi mà tiến tới, tương tự cũng ra một chưởng, cùng Diệp Viễn đối với nhau, ra sau mà tới trước!
Công pháp Nhị giai trung cấp, Bàn Nhược Chưởng!
Khóe miệng Tô Nhất Sơn thoáng qua một tia cười lạnh, phảng phất thấy được kết quả Diệp Viễn trọng thương hộc máu.
Một tên Nguyên Khí tầng chín nho nhỏ lại dám động thủ trước mặt hắn, không phải muốn chết thì là gì?
Điệp Lãng Ba Tâm Chưởng có lợi hại hơn nữa, cũng chỉ là công pháp Nhất giai tàn khuyết không đầy đủ, đối phó với võ giả Linh Dịch Nhất trọng còn có thể.
Tô Nhất Sơn hắn là ai chứ? Linh Dịch tầng ba đỉnh phong, hơn nữa còn là nhân tài tuyệt đỉnh đứng đầu võ bảng!
So với Điệp Lãng Ba Tâm Chưởng, uy lực của Nhị giai trung cấp Bàn Nhược Chưởng chính là càng lớn hơn một bậc.
Bàn về nguyên lực, hắn mạnh mẽ hơn Diệp Viễn không chỉ là một cấp bậc mà thôi!
Cho dù nhìn từ góc độ nào, Diệp Viễn cũng đều không có khả năng không bị tổn thương.
Theo Tô Nhất Sơn, Diệp Viễn chính là tự tìm đường chết.
Hắn kiêng kỵ là Vũ Lạc Trần, không phải là Diệp Viễn. Mặc dù Diệp Viễn gần đây danh tiếng dâng cao, nhưng thực lực của hắn có tính toán như thế nào thì so với học viên mới vào Thiên cấp vẫn mạnh hơn một chút.
Linh Dịch tầng ba cùng Nguyên Khí tầng chín, hoàn toàn không cùng một cấp độ thực lực!
“Ầm!”
Một trận va chạm kịch liệt, Tô Nhất Sơn vẫn không nhúc nhích, mà Diệp Viễn lại lui ngược về hơn mười bước!
Tô Nhất Sơn nhíu mày một cái, đối với hiệu quả của một chưởng này rất không hài lòng, kết quả so với hắn dự liệu cách nhau quá xa.
Hắn mặc dù là trong lúc vội vàng ứng phó, nhưng là cũng tập họp bảy tám thành nguyên lực, căn bản không phải Nguyên Khí tầng chín có thể ngăn cản được.
Nhưng bây giờ Diệp Viễn, ngoại trừ nguyên lực có chút rối loạn ra, tựa hồ cũng không có bao nhiêu vấn đề.
Linh Dịch tầng ba đối với một tên Nguyên Khí tâng chín nho nhỏ, lại không thể hoàn toàn nghiền ép!
Lúc trước luôn nghe nói Diệp Viễn vô cùng yêu nghiệt, Tô Nhất Sơn còn có chút khịt mũi coi thường. Bây giờ đích thân cùng Diệp Viễn đấu một trận, mới biết hắn yêu nghiệt đến cỡ nào!
“Không phải chứ? Diệp Viễn hắn lại có thể không có việc gì? Đây chính là Bàn Nhược Chưởng đó!”
“Ta mới vừa rồi còn tưởng rằng Diệp Viễn quá lỗ mãng, không nghĩ tới thực lực của hắn lại mạnh như thế!”
“Chỉ bằng với một chưởng vừa rồi, sợ rằng đã vào được Võ bảng?”
“Xấp xỉ!”
Rất hiển nhiên, biểu hiện của Diệp Viễn lần nữa vượt ra ngoài dự liệu của mọi người.
Nên biết rằng, ở đây xem cuộc chiến đều là học viên Thiên cấp, trong đó có không ít người là cao thủ Võ bảng.
Uy lực của Bàn Nhược Chưởng bọn họ quá rõ, đây chính là công pháp Nhị giai trung cấp, hơn nữa nghe nói Tô Nhất Sơn đã tu luyện tới đại thành cấp rồi, uy lực không giống người thường.
Diệp Viễn cùng hắn chạm nhau một chưởng, lại có thể hoàn hảo không chút tổn hại!
Biểu hiện lúc trước của Diệp Viễn đúng là yêu nghiệt, nhưng dù có yêu nghiệt thế nào đi nữa, cũng chỉ có thể nói rõ hắn tiềm lực vô hạn, không có nghĩa là thực lực của hắn cao bao nhiêu.
Diệp Viễn lúc trước làm ầm ĩ, cũng đều là tại trong Nguyên Khí Cảnh. Cho dù là Lâm Thiên Thành, nhiều nhất cũng chỉ là một tên Linh Dịch Cảnh gà mờ.
Thực lực của Lâm Thiên Thành đặt giữa các học viên Thiên cấp, cũng chỉ được xem là hạng thấp nhất.
Cho dù Diệp Viễn hiện đang đột phá đến Nguyên Khí tầng chín, đối với nhiều người mà nói, hắn cũng chỉ mạnh hơn một chút thôi so với học viên cấp bình thường mà thôi.
Mà bây giờ, các học viên Thiên cấp ở đây mới hiểu được, Diệp Viễn đã có thực lực ngang hàng với bọn họ!
Diệp Viễn bây giờ không còn là một tên Nguyên Khí tầng một gà mờ của một tháng trước nữa, hắn đã là cường giả thực sự trong Võ bảng!
Một chút nguyên lực bị rối loạn đã bình phục, Diệp Viễn cũng nhíu mày một cái.
“Này, ở đây không cần ngươi xem kịch đâu.”
Diệp Viễn đối với biểu hiện của Vũ Lạc Trần bất mãn, hắn biết Vũ Lạc Trần muốn mượn tay của Tô Nhất Sơn dò xét thực lực của hắn, làm cho hắn rất khó chịu.
“Ha... ha ha, mới vừa rồi quá đột nhiên, không kịp phản ứng.” Vũ Lạc Trần cười ha hả nói.
Đối diện Diệp Viễn, Vũ Lạc Trần lại thu hồi gương mặt cương thi vạn năm không đổi, cười vui vẻ với hắn, khiến cho Tô Nhất Sơn càng thêm buồn bực.
Ai nói Vũ Lạc Trần ngu? Hắn tinh lắm!
Diệp Viễn liếc mắt, lười để ý hắn, chỉ nói: “Ta muốn lên, ngươi tự xem mà làm.”
Lời của Diệp Viễn khiến mọi người ngã đầy ra đất, mặc dù mới vừa rồi hắn có thể rút lui mà không chút thương tổn, nhưng chênh lệch với Tô Nhất Sơn quá rõ ràng, tất nhiên sẽ không có phần thắng.
Dưới tình huống như vậy, hắn còn muốn liều mạng sao?
Diệp Viễn phát động Thuấn Thiểm, ngón tay hướng về phía Tô Nhất Sơn.
Tuyệt Dương Chỉ!
Lúc này Diệp Viễn thi triển Tuyệt Dương Chỉ, uy lực đã vượt qua Bát trọng lãng!
Linh Chá Thần Vương công pháp, cũng không phải là đùa giỡn.
“Muốn chết!” Tô Nhất Sơn lấy bất biến ứng vạn biến, lần nữa phát động Bàn Nhược Chưởng!
Mà lần này, Vũ Lạc Trần không làm khán giả nữa.
Cùng với lúc Diệp Viễn ra tay, hắn cũng không đứng yên!
Vũ Lạc Trần quét một chân về phía Tô Nhất Sơn!
So với công kích của Diệp Viễn, công kích của Vũ Lạc Trần tất nhiên càng có uy hiếp.
Vào lúc hai người cùng nhau tấn công, Tô Nhất Sơn không hoảng hốt chút nào.
Thân pháp võ công của Tô Nhất Sơn cũng là Nhị giai công pháp thứ thiệt, tốc độ so với Vũ Lạc Trần còn nhanh hơn nửa bậc!
Chính nhờ nửa bậc chênh lệch thời gian này, đầu tiên hắn đánh ra một chưởng bức lui Diệp Viễn, lại tránh được một cước của Vũ Lạc Trần.
Giờ khắc này, Tô Nhất Sơn mới toàn lực thi triển hết thực lực ra!
Rất nhanh, ba người chiến thành một đoàn, hai bên ngang tài cân sức, ai cũng không làm gì được ai.
Đương nhiên, chủ yếu là Tô Nhất Sơn cùng Vũ Lạc Trần kìm kẹp nhau, còn bộ dạng Diệp Viễn lại giống như đang góp vui.