Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 101: Trận pháp mở hết!




“Lộ tiền bối muốn vạn bối giúp U Vân Tông vượt qua những tông môn khác?”

Thông qua màn đối thoại trước đó, Diệp Viễn tự nhiên hiểu được ý của Lộ Ngạn.

“Ha ha, con nhỏ dễ dạy, ngươi quả nhiên mới nghe đã hiểu! Nhưng mà, ta không chỉ muốn ngươi giúp U Vân Tông vượt qua những Chư Tông ở khu Nam, càng mong ngươi có thể dẫn dắt U Vân Tông quay trở về khu Bắc!” Lộ Ngạn kích động nói. 

Diệp Viễn nghe xong khóc cười nói: “Lộ tiền bối quá xem trọng vãn bối rồi! Vãn bối chẳng qua chỉ là một tên tiểu bối ở mức Nguyên Khí Cảnh thôi.”

“Ha ha, ngươi không cần phải khiêm tốn. Có thể lĩnh hội Tâm như chỉ thủy, thành tựu sau này của ngươi là không thể nào lường được! Chỉ mong rằng sau này ngươi có đủ thực lực thì nhớ rõ uống nước nhớ nguồn là được rồi.”

Lộ Ngạn đã là một người chết, tất nhiên là sẽ không nói những lời không đâu. Yêu cầu quá đáng thì Diệp Viễn cũng không thể nào đồng ý. Cho dù có đồng ý, sau này cũng không đi thực hiện. 

“Uống nước nhớ nguồn” bốn chữ này, vừa may dùng vào trường hợp này là hợp lý nhất. Một là thể hiện được thành tựu sau này mà Diệp Viễn đạt được là do U Vân Tông, hai là không hề đề cập đến yêu cầu cụ thể.

Sau này làm như thế nào, tất cả là do bản thân Diệp Viễn. Nếu như Diệp Viễn là một tên vong ân bội nghĩa, những lời này tự nhiên sẽ là nói không công rồi; nhưng nếu Diệp Viễn là một người trọng tình trọng nghĩa, những lời này sẽ được chôn sâu trong lòng của Diệp viễn như một hạt mầm vậy.

Diệp Viễn nghe xong cười nói: “Tiền bối suy nghĩ nhiều quá rồi, vạn bối vốn là đệ tử của U Vân Tông, vì U Vân Tông ra một phần sức lực là điều vạn bối nên làm.” 

Lộ Ngạn mỉm cười gật đầu, rõ là rất hài lòng với câu trả lời của Diệp Viễn.

Ông ta không cần Diệp Viễn hứa gì với mình, chỉ cần Diệp Viễn nhớ U Vân Tông đối đãi tốt với hắn là được.

Còn về Diệp Viễn sau này có đạt đến mức độ đó hay không, Lộ Ngạn không hề lo lắng. 

U Vô Nhai năm đó thiên chất không hề xuất chúng, nhưng từ khi ở Linh Dịch Cảnh ngộ ra Tâm như chỉ thủy, khí thế vùng lên không ai địch nổi nữa.

Diệp Viễn cho dù không đạt được đến mức độ của U Vô Nhai, ít ra cũng có đủ năng lực để dẫn dắt U Vân Tông trở về phía bắc.

Khu vực hai phía nam bắc khá lớn, hầu hết những Đại Tông Môn thật sự của Vô Biên Giới đều nằm ở khu Bắc. 

Năm đó U Vân Tông cũng là Đại Tông ở khu Bắc, sau này do Thanh Hoàng không nhận, nên mới bị Tông môn khác thôn tính, suýt chút nữa cả gốc rễ cũng mất luôn.

Những người đứng đầu trong U Vân Tông trước giờ chưa từng từ bỏ mục tiêu trở lại khu bắc, huống hồ U Vân thập quốc vốn dĩ là nơi nghèo nàn, nhân tài ít ỏi, muốn trở lại khu bắc, đâu phải chuyện dễ?

Mấy năm nay Học viện Đan Võ của U Vân thập quốc, cũng có một vài người thông qua được Cửu Thiên Lộ, nhưng Thiên tài lĩnh hội được Tâm như chỉ thủy thì không có lấy một người nào. 

“Ha Ha, có thể nghe thấy những lời này của ngươi, nút thắc trong lòng của lão phu mấy năm nay coi như đã được giải rồi! Cộng thêm Cửu Thiên Lộ của bổn Tông, cùng lão phu chấn giữ ải còn có mười ông lão nữa, nhưng họ không có phúc phần như lão phu, không ngờ trong lúc còn sống lại có dịp chứng kiến ngươi vượt ải Cửu Thiên Lộ, lão phu có thể ngậm cười nhắm mắt rồi.” Lộ Ngạn cười lớn nói.

Có thể nhận thấy, Lộ Ngạn đích thị là đã mãn nguyện, nay không còn màng đến sống chết nữa rồi!

Diệp Viễn cười nói: “Tiền bối không phải bi quan như vậy, trời không tuyệt đường người, có thể người vẫn còn cơ hội nhìn thấy ngày mà U Vân Tông quay trở về bắc khu thì sao!” 

Lộ Ngạn vừa cười vừa vẫy tay: “Tiểu tử, không cần phải an ủi lão già này. Sống chết có số lão phu sớm đã nhìn thấu rồi.”

Lộ Ngạn nghĩ rằng Diệp viễn đang an ủi mình, nhưng với phương pháp của Diệp Viễn chỉ cần có đủ thực lực, khiến Lộ Ngạn có thể chết đi sống lại là điều hoàn toàn có thể.

Diệp Viễn cũng không giải thích gì thêm, có thể gắng gượng được đến ngày đó hay không, thì phải xem tạo hóa của Lộ Ngạn rồi. 

Nếu như sau này có đủ thực lực, mà Thần niệm của Lộ Ngạn vững chưa bị tiêu tan hết thì hắn sẽ quay lại giúp Lộ Ngạn.

“Được rồi, không dài dòng nữa. Tuy là ngươi đã lĩnh hội được Tâm như chỉ thủy, nhưng ải thứ ba vẫn phải vượt. Ải thứ ba chính là trấn phái tuyệt học của U Vân Tông ta. Thanh Cương Tử Dương Kiếm Quyết”, uy lực của bộ kiếm pháp này tuyệt thế vô cùng, có thể lĩnh hội bao nhiêu thì phải xem bản thân ngươi. Ta sẽ khống chế uy lực của trận pháp, nếu ngươi chịu không nổi ta sẽ rút bỏ kiếm pháp, để ngươi có thể trực tiếp thông qua ải thứ ba!” Lộ Ngạn nói.

Cửu Thiên lộ sừng sững hơn ngàn năm nay, mới đợi được một thiên tài lĩnh hội được cảnh giới Tâm như chỉ thủy, Lộ Ngạn không muốn Diệp Viễn bị trận pháp giết chết, vậy thì coi như không công. 

Suy cho cùng Diệp Viễn chỉ mới ở mức Nguyên Khí tầng chín, khả năng vượt được ải thứ ba không nhiều.

“Đa tạ tiền bối quan tâm, nhưng xin tiền bối đừng khống chế uy lực của trận pháp. Nếu như ngay cả Cửu Thiên Lộ cũng không dám vượt, vạn bối sao đủ tư cách giúp tông môn trở về khu bắc chứ?” Diệp Viễn ngược lại khéo léo từ chối ý tốt của Lộ Ngạn.

Diệp Viễn cũng không ngờ bản thân lại nhận được ưu ái như vậy, nhưng mà hắn nghĩ đi nghĩ lại cuối cùng vẫn quyết định từ chối. 

Ở cửa ải thứ hai hắn đã lĩnh hội được Tâm như chỉ thủy, nhưng đối với ải thứ ba lại phát sinh ra sự hiếu kỳ.

Ngay cả Tâm như chỉ thủy cũng chỉ đặt ở ải thứ hai, vậy thông qua ải thứ ba này rồi thì sẽ thu được kết quả gì?

U Vô Nhai tuyệt đối là một nhân tài xuất chúng, nhưng không hiểu sao ở Thần Vực lại chưa hề nghe qua tên của ông. 

Nhưng có thể lĩnh hội Tâm như chỉ thủy ở hạ giới, kiếm quyết mà ông ta để lại tuyệt đối đáng để xem.

Lộ Ngạn dĩ nhiên là không biết những gì Diệp Viễn đang nghĩ, còn cho rằng hắn đang tự cao tự đại, không kiềm nổi khuyên: “Diệp Viễn “Thanh Cương Tử Dương Kiếm Quyết” uy lực phi phàm, mặt dù chỉ dùng để khảo hạch những học viên thiên tài, nhưng cũng có không ít học viên Linh Dịch Giới gục ngã trước trận pháp này, tuy ngươi đã lĩnh hội được cảnh giới của Tâm như chỉ thủy, nhưng suy cho cùng thực lực còn kém, vẫn là suy nghĩ kỹ rồi hãy làm.”

Diệp Viễn nghe xong cười nói: “Tiền bối lúc nãy không phải nói để vãn bối lĩnh hội kiếm quyết sao? Nếu như tiền bối khống chế uy lực của kiếm quyết, thì lĩnh hội của vạn bối sao có thể sâu sắc được? Đến lúc đó chỉ học được một góc nhỏ của “Thanh Cương Tử Dương Kiếm Quyết” há chẳng phải là chuyện cười sao?” 

“Chuyện này…” Lộ Ngạn không biết phải nói sao.

Diệp Viễn nói tiếp: “Tiền bối, vãn bối biết rằng người muốn tốt cho vãn bối, nhưng cao thủ thật sự lại có người nào không phải trưởng thành từ trong gian nan thử thách cơ chứ? Muốn sóng yên biển lặng trở thành một cao thủ, há chẳng phải là đang nằm mơ giữa ban ngày sao? Vãn bối nghĩ U Vô Nhai tiền bối, lúc trước cũng trải qua thập tử nhất sinh mới có được thành tựu như ngày hôm nay.”

Lộ Ngạn nghe xong không kiềm nổi ngẩng đầu lên than một cái nói: “Là do lão phu suy nghĩ không thấu, không ngờ một tiểu tử chỉ mới có mười mấy tuổi thôi đã có thể nhìn thấu sự việc như vây! Bỏ đi bỏ đi, mọi việc đã được ông trời an bài sẵn, ngươi liệu mà làm vậy!” 

Diệp Viễn lạy Lộ Ngạn một cái nói: “Đa tạ tiền bối tác thành!”

Nói xong, bóng hình của Lộ Ngạn biến mất, tức khắc trận pháp trở nên sát khí đằng đằng.

Diệp Viễn có thể cảm nhận được, đây rõ ràng là một sát trận! Sơ sẩy một chút là bỏ mạng ngay tức khắc. 

Cùng lúc này, giai đoạn sau của Cửu Thiên Lộ mây đen lượn lờ, bóng hình của Diệp Viễn cũng dần dần biến mất trước tầm nhìn của mọi người.

Tất cả mọi người đều cảm nhận được từng luồng từng luồng sát khí từ trong Cửu Thiên Lộ phát ra, cho dù là những cao thủ Linh Dịch Giới cũng bất giác nổi hết cả da gà.

Thậm chí người bên ngoài cũng cảm nhận được sát khí một cách rất rõ ràng, huống hồ là Diệp Viễn người đang nằm trong trận pháp. 

Tâm trạng của tất cả mọi người đều trở nên cẳng như dây đàn, lòng tin trước đó đối với Diệp Viễn lúc này đều hóa thành sự căng thẳng tột cùng.

Bọn họ đều biết rằng, Diệp Viễn sắp đối mặt với cửa ải đáng sợ nhất.

Hắn thật sự có thể vượt qua sao?