Lúc này trước cửa nhà của Trương Phàm ở Tây Giao đã chật kín xe ô tô.
Trần Thiếu Sơn không được xếp hạng trong nhà họ Trần, cho dù đó là về khả năng kinh doanh hay mối quan hệ cá nhân.
Tuy nhiên, anh ta lại là người được ưu ái nhất trong thế hệ này trong dòng tộc.
Lão gia nhà họ Trần rất yêu thương đứa cháu trai Trần Thiếu Sơn này.
Chính vì vậy địa vị của Trần Thiếu Sơn ở nhà họ Trần vô cùng đặc biệt.
Khi đến nơi đương nhiên Trần Gia Ảnh cũng nhìn thấy Trần Thiếu Sơn và những người này ở cửa.
Mặc dù anh ta đã nghe người khác báo cáo về tình huống kỳ lạ ở đây, nhưng anh ta không thật sự tin vào chuyện đó cho lắm.
Nếu như đi vào thì không thể đi ra ngoài được. Kể chuyện ma à?
Làm sao có thể có chuyện quỷ quái như vậy xảy ra được.
Huống hồ anh ta còn mang theo hết mười ba vị cổ võ giả.
Những người này đều là những võ giả cao cường do nhà họ Trần nuôi. Là lưỡi dao sắc bén đối với bên ngoài của nhà họ Trần.
Cho nền, khi đi đến nơi này, vào lúc nhìn thấy Trần Thiếu Sơn, Trần Gia Ảnh lập tức hạ lệnh cho người vào mang Trần Thiếu Sơn ra.
Nhưng mà, tên võ giả nhận lệnh vừa bước vào cửa thì lại đang xoay tròn tại chỗ, và hắn ta đang hét lên cái gì đó nhưng ở bên ngoài không nghe được gì cả, lúc này Trần Gia Ảnh vô cùng kinh ngạc.
Cho dù trước đây anh ta nghĩ rằng chuyện này hoang đường đến mức nào, thì đến bây giờ cũng phải tin vào điều đó rồi.
Anh ta thậm chí còn tìm cách thử đi vào từ những chỗ khác trong sân.
Nhưng tất cả đều không có ngoại lệ, cho dù là có ai đó trèo tường để vào, thì bọn họ cũng không thể đi ra ngoài, và cũng không thể phát ra âm thanh gì hết.
Tình huống kỳ lạ như vậy khiến Trần Gia Ảnh trở nên cẩn thận hơn, đồng thời trong lòng cũng gạt bỏ sự kinh thường trước đó.
“Trương phàm, anh ra đây cho tôi.” Trần Gia Ảnh không dám phái ai vào nữa.
Cho dù có mang theo nhiều người hơn nữa, anh ta cũng không dám manh động chút nào, bởi vì đây không phải là chuyện có thể giải quyết bằng nhiều người.
Thật đáng tiếc khi cho dù anh ta có gào tên Trương Phàm đến khàn giọng, thì anh ta cũng không nhận được bất kỳ phản hồi nào.
“Tam gia, có lẽ Trương Phàm không có ở đây." Có người nhắc nhở Trần Gia Ảnh.
Có nhiều người đến như vậy, nếu Trương Phàm ở đây, nhất định hắn sẽ không thể không xuất hiện.
Trừ khi hắn không muốn giải quyết vấn đề.
Nhưng chính Trương Phàm mới là người yêu cầu người nhà họ Trần đến đây trước. Cho nên lời giải thích hợp lý duy nhất chính là Trương Phàm đã đi ra ngoài rồi.
“Chờ! Để mắt đến mọi thứ xung quanh cho tôi. Thông báo ngay cho tôi khi thấy hắn xuất hiện.”
Trần Gia Ảnh cũng đồng ý với phân tích này, vì vậy, bây giờ bọn họ chỉ có thể chờ đợi mà thôi.
Vì thế, ngay khi Trương Phàm lái xe về khu vực Tây Giao, Trần Gia Ảnh đã lập tức nhận được tin tức.
Khi Trương Phàm lái xe đến trước cổng sân, trước khi anh bước ra khỏi xe thì đã bị một đám đông vây chặt xung quanh.
Nhìn số người có mặt, có thể có đến hàng trăm.
“Trương Phàm, anh xuống đây cho tôi.” Trần Gia Ảnh sắc bén nói, cùng với vài tên Cổ Võ giả vây quanh.
Trương Phàm mỉm cười bước ra khỏi xe.
Nhà họ Trần thật sự không làm hắn thất vọng.
Thật sự đã đến.
Đây là tự dâng tiền đưa tới nha!
Không tệ, rất không tệ!
“Anh là ai?” Trương Phàm nhìn Trần Gia Ảnh - người với Trần Thiếu Sơn có mấy phần giống nhau, bình tĩnh hỏi.
“Trần Gia Ảnh. Chú ba của Thiếu Sơn. Nếu bây giờ anh lập tức thả Thiếu Sơn ra, thì chuyện còn có thể thương lượng, bằng không..” Trần Gia Ảnh không nói tiếp, nhưng nhìn vẻ mặt và dáng vẻ hung ác của ông ta, cũng có thể đoán được ý ông ta muốn diễn đạt tiếp là gì.
“Tôi cũng cho anh một điều kiện. Lập tức lấy ra một trăm triệu, Trần Thiếu sơn ngay lập tức có thể rời đi. Nếu không thì không cần nói chuyện tiếp!” Trương Phàm duỗi ra một ngón tay.
Nhà họ Trần không phải là một trong những gia tộc. hàng đầu ở Sở Châu sao?
Lấy ra một trăm triệu là quá dễ dàng mà.
Ừm, không hề nhiều, một trăm triệu là đủ rồi.