Tuyệt Thế Đan Vương Ở Đô Thị

Chương 61: C61: Không cần phải lãng phí thời gian nữa




Tô Nhược Tuyết sửng sốt!

Cô ấy chỉ là người bán hàng thôi mà, ngay cả khi bán được một con xe loại G với cấu hình cao nhất thì cũng nhận được bao nhiêu hoa hồng cơ chứ?

Thua xa so với bốn mươi ngàn tiền tip này! Nhưng cô ấy đã từ chối!

Tô Nhược Tuyết cảm thấy bây giờ mình như là một nhân vật phản diện... đang tự mình làm đủ loại trò ngu ngốc.

Thế nhưng, vì cô đã biến mình thành một kẻ ngốc, cô cũng không ngần ngại tiếp tục!

Nhưng mà, không thể cứ tiếp tục tăng giá.

Cô không quan tâm đ ến việc thử lòng nhân viên bán hàng nữa, và cô cũng không muốn làm hạ thấp giá trị của nhân viên bán hàng.

Tô Nhược Tuyết khoanh tay lạnh lùng nhìn, cô muốn xem Trương Phàm sẽ lấy cớ gì để nói rằng sẽ không được mua chiếc xe này!


Cô cũng muốn xem khuôn mặt của nhân viên bán hàng sẽ thay đổi như thế nào sau khi biết thông tin này.

“Tôi chuyển tiền thanh toán hóa đơn được không?” Trương Phàm mở miệng, không thể để nhân viên bán hàng tiếp tục gánh vác mọi thứ.

“Được, thưa anh!” Lúc này nhân viên bán hàng cũng rất e ngại, cô ấy biết rất rõ, một khi Trương Phàm không trả được tiền thì tất cả những khăng khăng trước đây của cô ấy sẽ trở thành trò hề ngu ngốc.

Trương Phàm mỉm cười, lập tức bắt đầu chuyển tiền...

Anh đã âm thầm gửi tin nhắn cho Hứa Vân.

Bây giờ tiền đã được chuyển đến, anh không hề gặp bất cứ khó khăn gì khi thanh toán các hóa đơn.

Cho nên, trong ánh mắt khó tin của Tô Nhược Tuyết, Trương Phàm đã thanh toán hóa đơn thành công!

Nhân viên bán hàng đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, trên mặt nở nụ cười:

“Tiên sinh, anh chờ một chút, tiếp theo vẫn còn một số thủ tục cần xử lý, còn cả biển số xe nữa... Sẽ mất một lúc nhưng cũng sẽ rất nhanh thôi!”

“Ừm!" Trương Phàm gật đầu.

Nhân viên bán hàng ngay lập tức lấy hợp đồng và biên lai rồi làm việc của mình. “Anh, anh lấy tiền ở đâu ra?” Tô Nhược Tuyết vẫn còn sửng sốt.

“Tôi không cần phải báo cáo tiền cho cô! Hay trong mắt cô tôi luôn là cậu bé tội nghiệp bị đuổi ra khỏi gia đình và không ai quan tâm hay hỏi han gì? Trương. Phàm cười nhẹ, vẻ mặt đầy khinh bỉ:


“Đừng cứ nhìn người khác bằng ánh mắt định kiến đó, mọi thứ rồi cũng sẽ thay đổi thôi!”

“Trương Phàm!" Tô Nhược Tuyết hít sâu một hơi rồi nói: “Đừng tự mãn, chẳng qua cũng chỉ là vài trăm triệu, không đáng để anh kiêu ngạo đến thế đâu!”

“Tôi kiêu ngạo á? Đó là rắc rối mà cô gây ra cho tôi, được chưa?” Trương Phàm nhún nhún vai, cười nói:

“Cô nóng lòng muốn thoát khỏi tôi đến vậy sao? Tôi đang chờ ngày cô thành công đấy! Tôi có rất nhiều thời gian nhưng... không biết cô còn có thể giữ được cái vẻ mặt đó được bao lâu nhỉ?”

“Trương Phàm, tên khốn kiếp!” Tô Nhược Tuyết tức. giận dậm mạnh chân, cố gắng ra vẻ mạnh mẽ:

“Anh chờ đấy! Tôi sẽ cho anh phải cảm thấy hối hận khi đắc tội với một người phụ nữ như tôi!”

“Ha ha, tôi sợ ghê! Tôi đang chờ đây này!” Trương Phàm bước lên phía trước, đột nhiên đưa tay nhéo cằm Tô Nhược Tuyết:

“Tuy nhiên, cô nên nhớ rằng cô là người phụ nữ của tôi, và điều này mãi sẽ không thay đổi cho đến khi cô thoát khỏi tôi! Cho nên, nhớ rõ thân phận của mình, nếu cô làm sai hoặc đi sai đường, Tô gia... sẽ bị diệt vong!”

Tô Nhược Tuyết ngỡ ngàng nhìn Trương Phàm đang độc đoán và áp bức khiến cô như một con cừu nhỏ, trong lòng cô sang chấn không hề nhẹ.


Khi tỉnh táo lại, cô phát hiện Trương Phàm đã rời đi rồi!

“Trương Phàm!” Tô Nhược Tuyết nghiến răng, ánh mắt đầy oán hận.

Tiếp theo đó cô cũng bỏ đi. Còn ở đây làm gì nữa? Cô chợt nhận ra, cho dù cô có thắng Trương Phàm trong việc mua xe cũng không mang lại ý nghĩa gì lớn lao gì.

Vì vậy, không cần phải lãng phí thời gian nữa!

Cô cần tìm một người có thể đối phó với Trương Phàm và không sợ nhà họ Trương mà đứng ra bênh vực cô...

Và trước đó... Cô phải để cho Trương Phàm trải nghiệm cảm giác kẻ thù ở khắp nơi xung quanh là thế nào.

Vì vậy Tô Nhược Tuyết - người vừa bước ra từ cửa hàng 4S đã đăng một bài viết lên trang cá nhân của mình...