Hoa Vân rất muốn trợn trắng mắt...
Một bên cám ơn một bên đuổi người, lúc dùng người khác thì dùng rất sảng khoái, dùng xong liền vô tình đuổi người khác đi! Hừi
Cô còn muốn nhìn xem những nguyên thạch phỉ thuý này rốt cuộc có bao nhiêu cái có thể cắt ra phỉ thuý.
Đáng tiếc... Xem ra là không được nhìn rồi. “Cô gái vừa rồi là ai vậy?” Hoa Vân tò mò hỏi.
Cô phát hiện xung quanh Trương Phàm dường như có hơi nhiều phụ nữ, vị hôn thê Tô Nhược Tuyết kia thì không nói đi. Còn có Chúc Tỉnh Tinh cùng với vị mỹ nữ vừa rồi, đương nhiên, tính thêm cả cô vào nữa!
Trên người người đàn ông này giống như có ma lực nào đó khiến cho phụ nữ như thiêu thân lao đầu vào lửa muốn tới gần hắn.
“Không phải chuyện của cô!" Trương Phàm không muốn nói bất cứ cái gì.
“Trương tiên sinh, vậy buổi tối anh cẩn thận một chút, có tình huống gì lúc nào cũng có thể gọi cho tôi!” Hoa Vân bất đắc dĩ, nhưng cô âm thầm quyết định mang một nhóm người canh giữ gần đây.
Mấy trăm triệu phỉ thúy đế vương lục đấy, còn không biết sẽ đưa tới bao nhiêu bọn yêu ma quỷ quái tới đây.
“Được!” Trương Phàm gật đầu. Hoa Vân phất phất tay, dẫn người rời đi.
Trương Phàm trái lại đi đưa đến cửa chính, nhưng cũng chỉ là tới đóng cửa...
Khóa trái cửa xong, Trương Phàm lập tức kích động đi tới sân sau.
Máy cắt đá, còn có dây điện, bao gồm cả bóng đèn, người của Hoa Vân đều đã chuẩn bị xong.
Trương Phàm bây giờ chỉ cần mở máy cắt đá rồi bắt đầu là được.
Hắn ôm lấy một khối phỉ thuý trước, tỉ mỉ cảm ứng linh khí phân bố mạnh yếu, sau khi có hiểu biết đại khái rồi sau đó hắn mới bắt đầu cắt đá.
Động tác của hắn rất thô bạo, chuẩn bị cũng rất qua loa.
Thế nhưng, cùng với việc hoạt động của máy cắt đá rất nhanh đã có được một khối phỉ thuý không mảy may sức mẻ gì!
“Thuỷ tinh lục, chất lượng có chút thấp!” Nhìn khối này chỉ cắt ra phỉ thuý bằng một nắm tay lớn nhỏ, Trương Phàm có chút không hài lòng lắc đầu.
Nếu như đều là đế vương lục thì thật tốt!
Đáng tiếc, cũng chỉ có thể nghĩ như vậy, đế vương lục cũng không phải là rau cải ngoài chợ.
Đặt phỉ thuý đã cắt sang một bên, Trương Phàm lập tức lại cắt một khối khác...
Trình Dũng có thể nghe được trong sân của Trương Phàm mơ hồ truyền đến tiếng máy cắt đá làm việc, ánh mắt ông cảnh giác nhìn tình huống xung quanh sân.
Xung quanh sân còn có một khoảng đất trống rất lớn. Hầu hết các khu vườn đều như vậy.
Vùng ngoại ô mà, diện tích nhà lớn, diện tích vây quanh cũng lớn.
Như vậy lại thuận tiện việc giám thị của Trình Dũng, chỉ cần có người tới gần, đều không có khả năng qua được mắt ông.
Thật ra ông đã sớm chú ý tới đám người Hoa Vân.
Ông biết Hoa Vân và những người kia đều quen biết với Trương tiên sinh. Nhưng dù là như thế, Trình Dũng cũng đem một phần sự chú ý của mình đặt ở chỗ Hoa Vân bên kia.
Lỡ như đám Hoa Vân này giở thủ đoạn trộm cướp thì sao? Không thể không phòng!
Hoa Vân bên này cũng giống như Trình Dũng. Cô không rõ đám người Trình Dũng này rốt cuộc có quan hệ gì với Trương Phàm, sợ rằng bọn họ thấy được phỉ thuý thì sẽ nảy ra ý đồ xấu.
Cho nên, Hoa Vân thật ra cũng dành một nửa sự chú ý đặt ở bên chỗ Trình Dũng!
Chỉ là, mặc kệ Trình Dũng hay là Hoa Vân đều chỉ nhìn chằm chằm như vậy.
Từ nửa đêm đầu đến nửa đêm saul Từ lúc từng giây từng phút đều có thể nghe được âm thanh của máy cắt đá, cho đến khi âm thanh của máy cắt đá hoàn toàn biến mất.
Trong quá trình này, hết thảy đều vô cùng yên bình, cũng không có bất kỳ đạo chích nào xuất hiện.
Nhưng Trình Dũng cùng Hoa Vân lại đều không hẹn mà cùng dặn dò thủ hạ của mình, ánh mắt sáng lên một chút, nhất định không thể buồn ngủ... Càng là sau nửa đêm, càng dễ xảy ra chuyện.
Trương Phàm thật đúng là không biết Trình Dũng cùng Hoa Vân đều dẫn người giúp hắn trông coi ở bên ngoài.
Hắn nhìn ước chừng một trăm lẻ ba khối phỉ thuý màu xanh lá lớn nhỏ không đồng nhất, cảm nhận được sự dao động linh khí cường đại khi đem những phỉ thuý này chồng lên cùng một chỗ, trên mặt hắn tràn đầy vẻ hưởng thụ.
Đã quen tu luyện khi ở nơi linh khí dồi dào như tu tiên giới, không ai biết Trương Phàm dưới địa cầu có linh khí mỏng manh này khó chịu đến cỡ nào!
Bây giờ, rốt cuộc cũng có thể thoải mái một chút rồi.
“Bày trận!”
Nhưng Trương Phàm chưa thỏa mãn, kế tiếp vẫn còn phải bận rộn bố trí trong sân.