Tuyệt Thế Đan Vương Ở Đô Thị

Chương 3: C3: Giải phóng thiên phú




Trương Phàm không cho phép Hoa Vân phá hỏng chuyện tốt của mình.

Thế nhưng hẳn cũng chưa kịp nói cái gì thì Hoa Hưng đã nổi giận:

“Vân Nhị, đừng làm loạn! Ông đã nói với con bao nhiêu lần rồi, thiên ngoại hữu thiên nhân ngoại hữu nhân! Không phải con không làm được thì người khác cũng không thể làm được biết không?”

“Phương thuốc cổ này có thật sự được hoàn thiện rồi hay. không chẳng lẽ ông không nhìn ra được sao? Mặc dù thiên phú của con rất tốt, nhưng tâm tính lại quá chênh lệch. Thừa nhận người khác giỏi đối với con khó khăn như vậy à?”

Hoa Vân lập tức sửng sốt. Hoa Hưng chưa bao giờ. nghiêm khắc với cô như vậy. Trên mặt cô nàng lập tức hiện lên sự bối rối và hoảng sợ.

“Con còn đứng đó làm gì? Mau xin lỗi Trương tiên sinh đi" Hoa Hưng lại quát lên.

Hốc mắt Hoa Vân đỏ lên, nhẹ giọng nói với Trương Phàm: “Xin lỗi, là do tôi quá nhỏ nhen..”

Trương Phàm nhẹ nhàng gật đầu coi như là chấp nhận lời xin lỗi của Hoa Vân.

Hơn nữa hắn ta cũng lặng lẽ liếc nhìn đồi núi của Hoa Vân, thầm nghĩ cô nàng này cũng không phải quá “nhở đâu.

“Đúng rồi, Trương tiên sinh, Vân Nhi đã nói lúc nấy nếu cậu. có thể hoàn thiện được phương thuốc cổ này thì nó sẽ bái cậu làm sư phụ. Làm người nói lời phải giữ lời, vì vậy... Vân Nhi, sao con còn không mau bái sư đi!" Hoa Hưng thúc giục Hoa Vân.

"Ông nội..." Hoa Vân cực kỳ kinh ngạc. Lúc nấy vừa mới phải xin lỗi hẳn xong, hiện tại còn bắt nàng phải làm đệ tử của hẳn? Trương Phàm này có hơn cô bao. nhiêu tuổi đâu hả?

Trời ạ, nếu cô thật sự trở thành đệ tử của hắn, cuộc sống của cô sẽ trở thành tối tăm mịt mù mất!

“Im lặng! Con người phải giữ chữ tín! Nếu con đã nói bái cậu ấy làm sư phụ thì nhất định phải bái sư!” Hoa Hưng nghiêm khắc răng dạy Hoa Vân.

Hoa Vân rối rằm muốn chết, chỉ biết nhìn Trương Phàm, hy vọng hản sẽ không làm theo lời ông nội của cô.


Lúc nấy cô ta mạnh miệng nói như vậy... nhưng không ngờ lại là tự đào hố chôn mình!

Trương Phàm nhếch môi cười rồi nhìn Hoa Vân một chút.

Không thế không nói là Hoa Hưng này có chút cáo già, vậy mà lại dứt khoát buộc Hoa Vân cùng với hẳn một chỗ.

Thật sự là người có khả năng phát triển phòng khám Trung Y lớn như này một cách nhanh chóng. Tuy nhiên hẳn chắc chẩn không thể thu nhận đồ đệ như này được!

“Thật xin lỗi, cô ta không đáp ứng yêu cầu của đệ tử tôi!”

Dù sao Hoa Hưng cũng trả cho hẳn mười triệu nên câu trả lời

của hắn cũng rất mềm mỏng, tiết kiệm lời nói

*Trương tiên sinh, thiên phú của Vân Nhi rất tốt, cậu có thể thử kiếm tra!” Hoa Hưng vẫn cố gắng níu kéo.

“Không cần kiếm trai" Trương Phàm xua tay.

“Thật đáng tiếc!" Nhìn thấy Trương Phàm đã quyết tâm, Hoa Hưng âm thầm thở dài.

Cháu gái ông đã bỏ lỡ cơ hội lớn rồi!

Hoa Hưng không để Hoa Vân lấy dược liệu một mình nữa mà cùng kéo cô rời đi.

Trong lòng Hoa Vân chất đầy mâu thuẫn đến sắp nổ tung.

Một mặt, cô cảm thấy nhẹ nhõm vì không cần phải làm đệ tử của Trương Phàm.


Mặt khác, sự coi thường của Trương Phàm không muốn nhận cô làm đệ tử khiến cho cô rất tức giận!

Tại sao chứ? Ông nội nói thiên phú của cô rất tốt mà!

Cho nên sau khi cả hai đi khỏi cô liền nôn nóng hỏi ông nội: "Ông nội, tại sao ông lại muốn con nhận tên đó làm sư phụ? Chỉ vì hẳn có thế hoàn thiện phương thuốc cố sao? Vậy thì có thể chứng minh cái gì đâu? Vẫn có trường hợp là do hắn gặp may mà thôi, là mèo mù vớ phải...”

“Ông nội con sống tới tuổi này còn có loại người nào mà chưa từng thấy hả? Nhưng ông mãi vẫn không thể nhìn thấu được chàng trai trẻ này! Hơn nữa, hoàn thiện phương thuốc cổ đã có thế chứng minh được tất cả! Con có biết ba loại dược liệu kia ấn chứa bao nhiêu sự phức tạp bên trong không hả? Gặp may? Mèo mù ở đây là con mới đúng đó! Con đã bỏ qua cơ hội tốt gì con còn chưa hiếu rõ đâu! Hoa Hưng tràn đầy tiếc nuối mà nói

“Chuyện này... cũng có thể là hắn đã biết được phương. thuốc cổ này từ trước rồi!" Hoa Vân vẫn không tin tưởng được. lời nói của ông nội cô.

“Không thể! Ông nội con không có nhìn lâm đâu!” Vẻ mặt Hoa Hưng vẫn tràn đầy tiếc hận.

Hoa Vân biết rất rõ tính cách của ông nội. Tuy tư chất của cô bị Trương Phàm khinh thường nhưng cuối cùng cô cũng không cần phải trở thành đệ tử của hẳn. Đây chính là một chuyện tốt rồi nha, cô tốt nhất là đừng tiếp tục chọc tức ông nội nữa.

Nếu lỡ ông nội vẫn tiếp tục nói chuyện này, rồi nếu Trương Phàm đổi ý để cô nhận hẳn làm sư phụ thì.. thật đáng sợ!

Mưa lớn vẫn không có dấu hiệu tạnh, chỉ còn vài giờ nữa là đến bữa tối. Vì vậy sau khi nhận được số dược liệu cần thiết, Trương Phàm dứt khoát mượn nhờ một phòng trong khoảng sân này và các dụng cụ của Hoa Hưng để bắt đầu pha chế dược liệu, giải quyết sự tắc nghẽn kinh mạch của thân thế này.

Ba giờ sau, kinh mạch bị tắc nghẽn đã được khai thông hoàn toàn nhờ tác dụng của dược liệu và sự dẫn dắt của Trương Phàm!

Khi Thần Hoàng Càn Khôn Kinh lưu chuyển, linh khí xung quanh mỏng đến mức chỉ có thể mô tả như những sợi tơ, từ từ: được hấp thụ vào cơ thể, chậm rãi chảy khắp kinh mạch toàn. thân rồi cuối cùng tụ lại ở đan điền.

Thêm nửa giờ nữa trôi qua, trong cơ thể Trương Phàm phát ra một thanh âm trầm khàn khân, giống như có xiềng xích nào đó đột ngột bị cắt đứt. Một lưỡng khí tức cường đại từ trong cơ thế Trương Phàm truyền ra tràn ngập toàn bộ căn phòng,

"Giai đoạn nhập môn của luyện khí! Luyện khí sơ kỳ!" Trên mặt Trương Phàm hiện lên một nụ cười, xiềng xích trên người hẳn cuối cùng cũng hoàn toàn được mở ra.

Nghĩ đến những người ở Trương gia phong cho hắn cái danh hiệu Cổ Võ Phế Vật, nụ cười trên mặt Trương Phàm càng thêm giễu cợt...


Chỉ tiếc là cha mẹ hẳn vì muốn giúp hẳn khai thông kinh mạch bị bế tắc mà đã mạo hiếm tiến sâu vào trong núi Côn Lôn, sau đó một đi không trở về. Năm đó hẳn mới mười tuổi, chớp mắt đã mười ba năm trôi qua.

Bọn họ thật sự đã chết giống như lời gia tộc đã nói với hãn? Hay đang bị vây khốn ở nơi đó?

Trương Phàm tạm thời vẫn chưa rỡ.

Tuy nhiên, vì đã kế thừa mọi thứ từ cơ thể này nên chờ đến khi tu luyện thành công hắn sẽ đi tìm hiểu thử, rồi mới có thể một lần nữa tiến vào con đường tu tiên. Trương Phàm cần tâm cảnh của mình hoàn mỹ không một tì vết, không cho phép xuất hiện bất kỳ một chút xíu tì vết nào!

"Trương tiên sinh!" Trương Phàm vừa đi ra khỏi cửa đã nhìn thấy Hoa Hưng đứng bên ngoài.

"Hoa lão!" Mặc dù trước đó là hản giúp đỡ Hoa Hưng trước, nhưng mặc kệ là từ góc độ nào mà nói thì Hoa Hưng thật sự đã giúp hần một việc lớn. Dù sao việc khai thông kinh mạch bị tắc nghẽn là cực kỳ quan trọng cho nên thái độ của hắn đối với Hoa Lão cũng có thay đối đôi chút, tương đối ôn hòa hơn.

"Đây là thẻ ngân hàng của cậu, sau khi trừ tiền dược liệu ra thì bên trong đó vẫn còn ba triệu. Những dược liệu cậu muốn thật sự rất đất, giá trên thị trường là như vậy, tôi cũng không thể làm gì được. Là tôi vô dụng!” Hoa Hưng đưa thẻ ngân hàng. cho Trương Phàm

"Hoa lão nói đùa rồi, tôi còn phải cảm ơn ông không hết” Trương Phàm hứa hẹn:

“Sau này nếu như ông cần bất kỳ trợ giúp gì thì cứ liên lạc với tôi, tôi sẽ giúp ông vô điều kiện một lần!”

"Ha ha, vậy thì tôi liền không khách sáo nhé! Chúng ta trao đổi thông tin liên lạc được không?" Hoa Hưng vui mừng khôn xiết

Trương Phàm cảm thấy không có vấn đề gì. Sau đó hản liền rời khỏi phòng khám Trung Y Hoa Hưng.

Lúc này mưa đã tạnh, trong không khí tràn ngập sự tươi mát sau cơn mưa. Trương Phàm hít một hơi thật sâu, chậm rãi bước đi, lẳng lặng trải nghiệm phần luyện khí từ “Thần Hoàng Cân Khôn Kinh" mà kiếp trước hẳn chưa từng trải qua, trong lòng rất nhiều cảm xúc dâng trào.

Đúng lúc này có một chiếc Maxis phóng nhanh tới, đột ngột dừng lại bên đường, một nhóm người xuống xe, bao vây Trương Phàm.

Trong đám người này thì cái tên bán nhân sâm giả trước đó là nổi bật nhất. Ông ta chỉ vào Trương Phàm và giận dữ nói:

"Hắn là kẻ đã phá hỏng chuyện tốt của chúng ta. Mẹ kiếp! Hoa Hưng vốn đã ra giá mười một triệu vậy mà lại mất trắng, không được xu nào cải”

“Anh bạn trẻ, đạp đổ chén cơm của người khác cũng giống như giết cha mẹ của họ, mày có thế làm gì để bù đắp tổn thất này đây? Nếu không thì bọn tao sẽ cho mày biến mất vĩnh viễn nhé?”


Một tên đầu trọc dường như là thủ lĩnh của đám này, trên tay và cổ của gã có hình xăm, lạnh lùng nhìn Trương Phàm nói

“Tâm tình hiện tại của tao rất tốt, cho nên bọn mày có một cơ hội. Ở đâu thì chui về đó lại đi, tôi sẽ không so đo với các người!" Trương Phàm mim cười từ tốn nói.

“Ha ha ha, còn rất mạnh miệng! Sợ quá! Sợ quá! Mày có thể so đo với bọn tao được không? Coi như tao năn nỉ đó!" Tên đầu trọc đi tới trước mặt Trương Phàm vừa nói vừa cười càn rỡ

“Thấy mày thành khẩn như vậy thì được thôi, cứ theo như. yêu cầu của mày đi"

Trương Phàm cũng muốn thử một chứt thân thủ hiện tại của hẳn. Nói lại thì giai đoạn Luyên Khí Sơ Kỳ cũng đã quá lâu rồi, lâu đến mức hẳn cũng không nhớ được nó như thế nào. Hiện tại một lần nữa trải nghiệm, chắc sẽ có chút thú vị đúng. không?

“Đến đây đi, nhanh lên.." Tên đầu trọc áp sát Trương Phàm, vẻ mặt đột nhiên trở nên dữ tợn mà rống to:

“Mau lại đây, tao cầu xin mày so đo với bọn tao đó!"

Bang bang bang bang!

Trương Phàm là kiểu người không bao giờ từ chối sự nhiệt tình của người khác. Tên đầu trọc đã tha thiết yêu cầu như vậy rồi mà hẳn lại không cho gã nếm thử chút ngon ngọt thì thật không đúng!

Cho nên, bốn cái tát này coi như là quà ra mắt đi

“Thăng chót” Tên đầu trọc bị đánh cho sửng sốt rồi lại càng trở nên hung bạo hơn;

“Đập nó! Đập chết nó cho tao!”

Một đám người lập tức chuấn bị lao lên!

Trương Phàm thì lại rất mong chờ, một lần nữa bước vào con đường tu tiên, hẳn cũng muốn rèn luyện tay chân một chúu

Nhưng đúng lúc này, một người chạy như bay đến, vội vã hét lên:

“Đừng tay!"