Tuyệt Thế Đan Vương Ở Đô Thị

Chương 231: C231: Bản thân điều này đã không bình thường




Bành Giang Hoa hét lớn, thậm chí còn rút súng ra trong nháy mắt.

Nhìn thấy Bành Giang Hoa lấy súng ra, hứng thú của các thôn dân dường như bị giảm bớt trong nháy mắt.

Nhưng vẫn không có ai rời đi, chỉ là ánh mắt của bọn họ đều đặt trên người ông lão trưởng thôn, rõ ràng đang muốn nghe chỉ thị tiếp theo của trưởng thôn.

Thừa dịp còn chưa xảy ra hỗn loạn, Bành Giang Hoa nhanh chóng tới gần Trương Phàm thấp giọng nói:

“Cung phụng Trương, tôi cảm thấy chúng ta có thể chờ một chút, tôi lập tức gọi điện thoại cho cục trị an để bọn họ phái người đến đây, thân phận của cục võ quản bọn họ không thừa nhận!”

“Ông sai rồi! Xe chắc là ở ngay nhà để xe chính giữa này, chạy xe đến nơi này mà toàn bộ người trong thôn lại làm như không thấy, sau đó bây giờ còn vây khốn chúng ta, ông cảm thấy cái này còn bình thường sao?” Trương Phàm trầm giọng nói:

“Tất cả đều không thể tách khỏi liên quan với cái thôn này và người trong thôn này!”

“Cậu chắc chắn?”

Vẻ mặt Bành Giang Hoa nghiêm túc.


“Chắc chắn!”

Trương Phàm trầm giọng nói: “Hơn nữa, mặc kệ ông muốn liên lạc ai, tôi đều phải lập tức kiểm tra, nhất định phải nhanh chóng tra hỏi xem có thể phát hiện được Thiệu Vĩ và Trình Dũng bọn họ hay không! Nếu không, tôi lo lắng sẽ xuất hiện chuyện bất ngời”

Đáng tiếc phạm vi dò xét của tinh thần lực hiện tại của hắn không lớn, nếu phạm vi dò xét khả quan hơn, cho dù hắn đứng ở ngoài nhà để xe cũng có thể nhìn được bên trong nhà để xe có tình hình như nào.

“Nhìn tình huống hiện tại, chỉ có thể hành động cứng rắn!” Bành Giang Hoa trầm giọng nói.

“Nếu trong nhà để xe không có gì thì sao trưởng thôn lại có phản ứng này? Cái gì mà không tin chúng ta, không biết cục võ quản, đều là giả thôi!” Trương

Phàm trầm giọng nói:

“Tôi muốn bắt đầu hành động, ông khống chế cục diện! Lúc cần thiết thì có thể ra tay, xảy ra vấn đề, tôi chịu trách nhiệm!”

“Tôi gọi điện thoại cho cục trị an trước!” Bành Giang Hoa đầu tiên là mạnh mẽ gật đầu, sau đó nhẹ giọng nói.

“Đừng gọi điện thoại cho cục trị an lân cận! Thậm chí cũng đừng gọi nhân viên trị an của huyện Mông Thành! Gọi người của Bạc thành đi!” Trương Phàm nghiêm túc nói.

Bành Giang Hoa cũng trở nên nghiêm túc, ông hiểu được những lời này của Trương Phàm rốt cuộc có ý gì, nhưng càng hiểu lại càng kinh hãi...

Chẳng lẽ trị an huyện Mông Thành đã không đáng tin cậy sao? Ông có chút không tin được.

Nhưng mà...

Ông vẫn dự định điều người từ Bạc thành đến, có tin hay không với an toàn hay không là hai chuyện khác nhau.

Cho nên ông lập tức gọi điện thoại. Mà cục võ quản, luôn cao hơn cục trị an một bậc, thân là cục trưởng cục võ quản phủ Bạc thành, Bành Giang Hoa có thể trực tiếp ra lệnh cho cục trị an phủ


Bạc thành phối hợp với bên này.

“Đuổi bọn họ ra ngoài!” Cũng vào lúc này, ông lão trưởng thôn rõ ràng đã trải qua cân nhắc nên cuối cùng cũng ra lệnh.

Nhất thời, tất cả mọi người ở hiện trường Sơn Tỏa Sơn đều không chút do dự xông lên, muốn xua đuổi Trương Phàm đang thăm dò.

Bành Giang Hoa cũng không phải là tay mơ không có kiến thức gì, người có thể ngồi vào ghế cục trưởng cục võ quản một phủ, sao có thể là người thiện lương?

Cho nên, khi những thôn dân này hành động trong nháy mắt, ông đã bắn một phát súng lên trời.

Ba thành viên của cục võ quản mà ông mang đến cũng nghiêm túc lấy súng ra, tuy họng súng không trực tiếp nhắm ngay vào những thôn dân này, nhưng từ. tư thế của bọn họ thì có thể thấy, tùy thời đều có thể bóp cò súng.

Mà Trương Phàm thì không chút do dự trực tiếp xông về phía nhà để xe.

Hắn không lấy chìa khóa nhà để xe của trưởng thôn mà trực tiếp đá luôn một cước lên cửa...

Rầm một tiếng! mì thanh một cước này của Trương Phàm thật lớn. Nhưng cửa nhà để xe này lại không có chút hư hao nào.

Trương Phàm rất giật mình, hiện tại hắn chính là Trúc Cơ Kỳ, tương đương với tầng Thiên Cấp của Cổ Võ.

Một cước này của hắn, cho dù là hòn đá cứng chắc cũng có thể nát bấy. Nhưng lại không gây ra bất cứ tổn hại nào đối với cái cửa này...


Cửa nhà để xe của một sơn thôn lại rắn chắc như vậy?

Bản thân điều này đã không bình thường.

Cho nên bóng người Trương Phàm chợt lóe lên, trực tiếp xông về phía ông lão trưởng thôn.

“Cậu làm gì...” Lúc này ông lão trưởng thôn không đứng đầu tiên, mà đứng sau mấy thanh niên trai tráng kia.

Những thanh niên trai tráng này nhìn Trương Phàm xông tới thì rối rít gầm lên, ra tay ngăn cản.

Chỉ là những thanh niên trai tráng này đều chỉ là người bình thường, làm sao có thể ngăn cản được Trương Phàm đây.

Bị Trương Phàm thành thạo trực tiếp đánh ngã xuống đất. Sau đó bắt được ông lão trưởng thôn!

“Chìa khóa nhà để xe!” Giọng nói Trương Phàm lạnh như băng, nhìn chằm chằm ông lão trưởng thôn nói.