Tuyệt Thế Đan Vương Ở Đô Thị

Chương 226: C226: Át chủ bài




“Xin chào cung phụng Trương, tôi là Bành Giang Hoal”

Đến Bạc Thành liền có người của cục võ quản phủ Bạc Thành đón tiếp Trương Phàm.

Tuy Trương Phàm không đồng ý Khổng Vân Huy trực tiếp phái người của cục. võ quản Lỗ Châu hỗ trợ, nhưng cũng không cự tuyệt để cho người của cục võ quản phủ Bạc thành tham dự vào.

Dù sao cũng tìm người trên địa bàn của người ta, có địa đầu xà giúp đỡ cũng có thể thuận tiện hơn một chút.

Nhưng Quý Hải Phàm lại rất khiêm tốn...

Ngoại trừ vài người, căn bản không ai biết thân phận của Quý Hải Phàm.


Lúc này Quý Hải Phàm đi theo bên cạnh Trương Phàm, tựa như một lão phác. Trương Phàm cũng nói chuyện với Quý Hải Phàm.

Trừ khi xuất hiện kẻ địch không thua kém ông hoặc đang trong nguy cơ sinh tử, nếu không, ông không cần ra tay...

Át chủ bài sở dĩ là át chủ bài chính là vì không bị đối thủ hiểu rõ. Bằng không cũng không phải át chủ bài mà là minh bài.

“Cục trưởng Bành, làm phiền ông rồi!” Trương Phàm bắt tay Bành Giang Hoa, thái độ rất khách khí.

Hắn cũng không phải là một người lạnh lùng, cho dù lúc ở tu tiên giới cũng như thế.

Đầu nói tu luyện tầng thứ cao thì tâm tính sẽ trở nên lãnh đạm... Nhưng đặt trên người Trương Phàm lại không như thế, hắn vẫn luôn nhiệt tình như lửa đối với thế giới hay đối với người.

“Cái này thì có phiền toái gì! Nhắc tới lại thấy xấu hổ, ở trên địa bàn của tôi xảy ra vụ án nhân viên mất tích mà tôi lại không hề phát hiện, thật sự là thất trách!”

“Cũng không phải siêu nhân, sao chuyện gì cũng có thể rõ ràng được! Cục. trưởng Bành, hiện tại có phát hiện được manh mối hữu dụng gì không?” Trương Phàm hỏi.

Thiệu Vĩ và Trình Dũng không chỉ là hai người, bọn họ có rất nhiều thủ hạ.

Trương Phàm không tin sau khi Thiệu Vĩ và Trình Dũng gặp chuyện không may, thủ hạ của bọn họ sẽ không đi Nam Tuyền tìm hắn báo tin.


Cho nên, suy đoán đại khái là Thiệu Vĩ và Trình Dũng cùng với thủ hạ của bọn họ đều đã xảy ra chuyện rồi.

Nhưng vấn đề cũng đã xuất hiện rồi đây, nhiều người như vậy, tập thể biến mất, còn không để lại manh mối gì, cái này có chút không thể tưởng tượng nổi.

“Tra được một ít tin tức, có thể xác định bọn Thiệu Vĩ bị tập kích ở Song Tỏa Sơn! Người của tôi đã tra được địa điểm xảy ra chuyện, có thể xác định hiện trường có dấu vết đánh nhau, còn có một vài vết đạn chưa được dọn dẹp sạch sẽ! Đối phương có súng!” Bành Giang Hoa trầm giọng nói.

“Song Tỏa Sơn?” Trong đầu Trương Phàm lập tức hiện lên bản đồ địa hình đã từng nhìn thấy ở phủ Bạc thành.

Song Tỏa Sơn này, đã không chỉ đơn giản là ra khỏi nội thành, đây không tính là phạm vi địa giới của Bạc thành nữa, mà là thuộc về huyện Mông thành trực thuộc phủ Bạc thành.

“Ngoài ra, dựa vào điều tra của chúng tôi, bọn Thiệu Vĩ ở Bạc thành bên kia mua bán dược liệu, tiêu phí mấy chục triệu mua dược liệu quý báu, nhưng bọn họ. không trở về Nam Tuyền mà lại đi Song Tỏa Sơn, điểm này vô cùng kỳ quái, bởi vì tuyến đường đi Song Tỏa Sơn và trở về Nam Tuyền là hai con đường trái ngược nhau!” Bành Giang Hoa tiếp tục nói.


“Cục trưởng Bành, Song Tỏa Sơn này có lực lượng nào ẩn giấu chiếm cứ không?”

“Không có!” Bành Giang Hoa nói: “Trong phủ Bạc thành không có núi lớn nguy nga gì, toàn bộ Song Tỏa Sơn là dấy núi có phạm vi lớn nhất, nhưng tóm lại cũng chỉ dài hai mươi lăm dặm, những ngọn núi khác như Long Sơn, Tiêm Sơn cũng chỉ có phạm vi ba bốn dặm, độ cao cũng không quá trăm mét!”

“Cục trưởng Bành, ông xem, không phải như vậy! Thiệu Vĩ bọn họ đi Song Tỏa Sơn, sau đó bị tập kích ở bên kia, bên kia lại là vùng núi, cho nên căn bản không có camera quay lại, đúng không?” Trương Phàm hỏi.

“Không sai!” Bành Giang Hoa nói: “Người của tôi đã và đang tìm kiếm đủ loại manh mối, ví dụ như có người cố ý dẫn dắt Thiệu Vĩ bọn họ đi Song Tỏa Sơn hay không, lại ví dụ như Song Tỏa Sơn có phải có dược liệu hấp dẫn Thiệu Vĩ hay không, với lại gần đây có người lạ khả nghi đến đây hay không, cuối cùng còn truy xét các loại quốc lộ ra vào Song Tỏa Sơn, cố gắng hết khả năng truy xét giám sát! Nhưng giám sát bên kia thật sự quá ít, đến bây giờ còn chưa phát hiện được manh mối gì có giá trị!”

“Cục trưởng Bành vất vả rồi! Vậy chúng ta đi Song Tỏa Sơn xem hiện trường xảy ra chuyện đi!” Trương Phàm biết phá án cần truy tìm rất nhiều manh mối, cũng rất đốt não đấy.

Không phải hắn sợ suy nghĩ nhiều, hắn chỉ không muốn chậm trễ nhiều thời gian, muốn nhìn xem mình có thể phát hiện một ít dấu vết để lại hay không.