Bạc thành, thủ phủ của Bạc thành phủ. Thuộc địa phận của Hoàn Châu.
Nơi đây có chuỗi cửa hàng dược liệu vô cùng nổi tiếng, còn có tên gọi khác là “Dược đỡ
Trương Phàm biết tại sao Thiệu Vĩ và Trình Dũng lại tới Bạc thành.
Muốn tìm được dược liệu quý giá thì không có nơi nào thuận tiện hơn là đến Dược đô.
Còn vì tại sao không liên lạc được thì vẫn chưa biết.
Nhưng Trương Phàm định sẽ đích thân tới Bạc thành.
Vậy nên sau khi Khổng Vân Huy liên lạc với cục võ quản Hoàn Châu, hơn nữa cục võ quản Hoàn Châu lại liên lạc với cục võ quản Bạc thành phủ, Trương Phàm càng có được thông tin chỉ tiết.
Ví dụ như Thiệu Vĩ và Trình Dũng đang ở đâu trong Bạc thành, hành tung thế nào, mất liên lạc từ bao giờ...
Không thể phủ nhận sự tiện lợi khi có Chính phủ chống lưng, mạng lưới tin tức như vậy, nếu không có Chính phủ chống lưng thì rất khó thực hiện, thậm chí không thể có được tin tức rõ ràng như thế.
Bạc thành phủ và Lỗ Châu có một địa điểm giao nhau.
Bạc thành phủ ở phía Bắc của Hoàn Châu, cũng có vùng giáp với Lỗ Châu, vậy nên nếu xuất phát từ Nam Tuyền thì chỉ cần chạy xe bốn giờ là có thể tới Bạc thành.
Không phải Trương Phàm muốn chạy xe mà là phía này của Nam Tuyền không có chuyến bay bay thẳng tới Bạc thành.
Xe do Lữ Hoa lái, không cần Trương Phàm và Quý Hải Phàm nhọc lòng chuyện này.
Mà sở dĩ dẫn theo Lữ Hoa tất nhiên là để sai vặt.
Ban đầu Khổng Vân Huy định cho nhân viên của cục võ quản đi theo nhưng Trương Phàm đã từ chối.
Bởi vì Thiệu Vĩ và Trình Dũng là người của hắn, nguyên do mất liên lạc của bọn họ lại chưa rõ ràng, cũng không nằm trong phận sự của cục võ quản. Vậy nên nếu nhờ người của cục võ quản hỗ trợ thì sẽ mang tiếng lấy của chung làm việc riêng.
“Tông sư Quý, có phải Khổng Nhã đã quá tuổi rồi không!” Tân Kiến An đã thành công cảm ngộ ra chân ý của võ đạo, hiểu được trận pháp thì càng không nhàn rỗi. Xét thấy chỗ phỉ thúy mà Khổng Vân Huy và Tân Kiến An làm ra lúc trước còn chưa dùng hết, Trương Phàm còn bổ sung một chập nữa, ấy thế mà lại đủ cho một Cổ Võ Giả thiên cấp hậu kỳ cảm ngộ ra.
Tuy nhiên, lần tiến vào trận pháp cảm ngộ này lại là một người nữ.
Thật ra, nam hay nữ đều không quan trọng.
Trong giới Tu Tiên, có không ít tôn sư là nữ.
Trong mảng tu luyện, nam nữ đều rất bình đẳng.
Nhưng Khổng Nhã thì đã có tuổi.
Tuổi thật của Khổng Vân Huy và Tần Kiến An đã chênh năm mươi tuổi rồi!
Mà Khổng Nhã thì đã gần tới bảy mươi tuổi!
Độ dẻo dai của cơ thể, sự lưu thông của khí huyết đều giảm quá nhiều...
Thời gian có sức mạnh rất lớn, cho dù là chí tôn cũng không thể vĩnh hằng bất diệt.
“Tính ra Khổng Nhã còn gia nhập cục võ quản trước cả tôi! Kỳ thực, thiên phú không tệ, chỉ là lúc trước nhiều lần bị thương, tranh đua quá sức, tiêu hao quá lớn, tuy đã dần khôi phục nhưng vẫn bỏ lỡ đoạn thời gian phi thăng tốt nhất!”
“Đương nhiên, cảm ngộ không liên quan quá nhiều tới thương thế! Mà cống hiến của bà ấy rõ như mặt trời ban trưa! Dù có bị kẹt ở thiên cấp hậu kỳ mười tám
năm thì vẫn cố gắng hết sức tỏa sáng cho cục võ quản!”
“Bây giờ có cơ hội như vậy, tất nhiên phải để cho bà ấy thử! Suy cho cùng, càng kéo dài thì xác suất thành công của bà ấy càng nhỏ!”
Quý Hải Phàm cảm thán.