Phải chăng, nó cũng có nghĩa là cục võ quản sẽ dần không còn sức chiến đấu hoàng cấp nữa?
Đây thật sự là một chuyện lớn!
“Cung phụ Trương, cậu có được bao nhiêu luyện thể đan?” Tân Kiến An hỏi.
“Điều này thì khó mà chắc chắn, nguyên liệu để luyện chế luyện thể đan cần khá nhiều! Thật sự là không thể chắc chắn có thể có bao nhiêu! Hơn nữa, giá cũng không hề rẻ!” Trương Phàm bất đắc dĩ nói.
Dược liệu bình thường thì còn dễ, nhưng một số dược liệu quý báu thì lại rất hiếm.
Vậy nên số lượng bao nhiêu thì bây giờ tính ra chắc cũng không quá lớn. “Cung phụng Trương, cần tài nguyên gì, cục võ quản có thể cung cấp cho cậu!” Quý Hải Phàm cười nói: “Đại Bổ Đan, còn có một số đan dược khác nữa, đủ
chứng minh cục võ quản chúng tôi là tổ chức chuyên bồi dưỡng tỉnh anh!”
“Ừm, nếu tôi không tìm được thì chắc chắn sẽ hỏi tổ chức!” Trương Phàm gật đầu.
Cũng không biết phía bên Thiệu Vĩ và Trình Dũng có thu hoạch gì không... Đã nhiều ngày rồi vẫn chưa có tin tức, Trương Phàm tính phải hỏi cẩn thận mới được.
Nếu phía bên Thiệu Vĩ vẫn không thể lấy được dược liệu quý, vậy chỉ có thể hợp tác với cục võ quản...
Thật ra hợp tác với cục võ quản cũng không cần lo lắng sẽ bị lộ tẩy cái gì.
Miễn sao chỉ có mình hắn biết làm thì người khác sẽ không có cơ hội cướp được mối làm ăn này.
“Nào, cạn chén!” Quý Hải Phàm bưng chén rượu lên.
Thật ra, ông muốn nói, Trương Phàm đã cống hiến phương đan của luyện thể đan và công pháp luyện thể thì cục võ quản vẫn sẽ chia lời cho hẳn dài dài.
Nhưng ngẫm lại thì... Bây giờ nói ra thì không ổn lắm.
Đợi khi nào Trương Phàm không tìm được đủ dược liệu phải nhờ tới cục võ quản thì hãng nhắc tới chuyện này.
Cuộc rượu kéo dài hai giờ. Trương Phàm càng hiểu rõ cục võ quản sâu hơn.
Sau khi tan cuộc, Trương Phàm không lập tức đi huấn luyện luôn mà lại gọi cho Thiệu Vĩ.
Nhưng mà điều nằm ngoài dự tính của Trương Phàm là Thiệu Vĩ không bắt máy...
Hắn đành gọi cho Trình Dũng, nhưng vẫn như vậy. Điều này khiến Trương Phàm rất lo.
Phía bên Thiệu Vĩ và Trình Dũng, tuy có không ít người, cơ mà hắn chỉ liên lạc. được với hai người này.
Muốn liên lạc với những người khác nhưng hắn lại không có cách thức liên hệ.
Trương Phàm nhíu mày.
Hắn không nghĩ điện thoại của Thiệu Vĩ và Trình Dũng đồng thời hết pin, xác suất này gần như bằng không.
Hơn nữa, bây giờ suy ngẫm lại, đã mấy ngày rồi Thiệu Vĩ và Trình Dũng không gọi điện lại, một cái tin nhắn cũng không... Nếu vậy, khả năng cao là hai người này
đã xảy ra chuyện rồi.
Hắn biết, cục võ quản bố trí nghiêm ngặt bí mật, còn có không ít nhân viên, biết “giang hồ” rất không đơn giản.
Nhưng lại không ngờ được rắc rối quấy lấy hắn nhanh như vậy. Không sai, hắn không định bỏ mặc sự sống chết của Thiệu Vĩ và Trình Dũng.
Tuy rằng lúc trước có hiểu lầm, nhưng bây giờ, Thiệu Vĩ và Trình Dũng đang làm việc cho hắn, dám động vào bọn họ cũng có nghĩa là đối nghịch với hắn!
Mà hắn lại không thể dò la được tung tích của Thiệu Vĩ và Trình Dũng.
Vậy nên hắn lập tức tới tìm Khổng Vân Huy, kể lại tình hình của Thiệu Vĩ và Trình Dũng.
“Chắc chắn là không ở Nam Tuyền à?” Khổng Vân Huy nghe xong thì nghiêm nghị.
Đây là lần đầu tiên Trương Phàm nhờ cậy ông, vậy nên phải để tâm hết sức. mới được.
Hơn nữa... Đây cũng là trách nghiệm của bản thân, người dân mất tích, dù là trong giới Cổ Võ cũng phải can thiệp.
“Chắc chắn không ở Nam Tuyền, nhưng có ở Lỗ Châu không thì không chắc chăn lắm!” Trương Phàm trầm giọng.
“Có tên thì có thể điều tra được! Đợi một lát, tôi lập tức sắp xếp nhân viên đi điều tra!” Khổng Vân Huy quả quyết, không có ý thoái thác.
Trương Phàm đã huấn luyện và trò chuyện với hội Khổng Vân Huy, càng hiểu rõ thực lực của cục võ quản lớn mạnh tới nhường nào.
Chỉ cần có bất cứ dấu vết thì đều không thể che mắt được bọn họ.
Mà Thiệu Vĩ và Trình Dũng đều không che giấu tung tích của mình, bởi vốn dĩ không cần thiết.
Vậy nên không đến mười phút, Khổng Vân Huy đã có tin tức chuẩn xác. Thiệu Vĩ và Trình Dũng tới Bạc thành phủ!