Tuyệt Thế Đan Vương Ở Đô Thị

Chương 118: C118: Lén lút xem hết tất cả




Tẩu hỏa nhập mai

Người bình thường chắc chắn đều chỉ có thể chờ phế bỏ!

Thực ra, lý thuyết này có một lỗ hổng!

Phải nói là tẩu hỏa nhập ma, một khi đan điền bị phá huỷ thì mới phải chờ bị phế bỏ.

Nếu như đan điền không bị phá hủy thì vẫn còn có một tia hy vọng sống.

Đương nhiên, đối với Trương Phàm mà nói, dù là đan điền có bị hư hại hay không, hắn cũng có thể chữa trị tốt. Chỉ là hiện tại không phải là tu tiên giới, cho dù hắn có nắm chắc khả năng chữa trị khỏi, nhưng nếu không có vật liệu tương ứng thì cũng vô ích.

Cũng giống như Ngụy Thành Vân, nếu ông ta thật sự mất đi đan điền, Trương Phàm ở giai đoạn này thật sự sẽ bất lực!

May mắn thay, vết thương của Ngụy Thành Vân không đến mức này, ông ta chỉ bị tẩu hoả nhập ma và bị †ổn thương ngũ tạng lục phủ, đan điền của ông ta cũng chưa bị phá hủy...

Châm cứu của Trương Phàm không giống với châm cứu thông thường của Trung Y. Hắn kết hợp chân nguyên của bản thân, dùng châm cứu để k1ch thích cơ năng của cơ thể Ngụy Thành Vân, đồng thời sử dụng chân nguyên của bản thân để mở ra bí tàng tiềm ẩn trong cơ thể để chữa trị.


Nói tóm lại, dù là châm cứu của Trương Phàm hay là chân nguyên phụ trợ, đều chỉ là những phương pháp để mở ra bí tàng của Ngụy Thành Vân.

Cơ thể con người, chính là một là kho báu vô tận!

Ở kiếp trước, Trương Phàm đã đạt tới tu vi tiên cảnh chí tôn, nhưng hắn vẫn chưa hoàn toàn mở ra bí tàng của mình.

Để tăng cường sức mạnh cho bản thân, người ta dường như lấy năng lượng từ thế giới bên ngoài.

Nhưng thực tế, tất cả những điều đó chỉ là những phương tiện và nỗ lực để mở ra cánh cửa bí tàng của bản thân mà thôi, mấu chốt vẫn nằm ở bản thân.

Thật ra, xét từ khía cạnh này, mọi người đều bình đẳng!

Thậm chí có thể nói rằng, thiên phú tu luyện tốt hay xấu chỉ là khác nhau về độ khó trong việc khai phá bí tàng tiềm ẩn của bản thân.

Tất nhiên, việc chữa trị cho Ngụy Thành Vân hiện tại chỉ là mở ra một chút khe hở trong bí tàng tiềm ẩn của ông ta.


Nhưng chỉ thế thôi, cũng đã đủ rồi.

Sau khi được chữa trị tổng thể, thương thế của Ngụy Thành Vân thực sự đã được cải thiện đến bảy tám phần.

Chỉ là nhìn bề ngoài thì không giống như vậy, bởi vì việc khai phá bí tàng tiêu tốn rất nhiều năng lượng, cơ thể cần được bồi bổ.

Vì vậy, việc uống thuốc, tắm thuốc tiếp theo ở cường độ rất lớn cũng là để bù đắp cho việc khai phá khe hở trong bí tàng lần này, chỉ có một phần nhỏ là để chữa trị những triệu chứng còn lại.

“Được rồi, bảy ngày tới nhớ uống thuốc và tắm thuốc đúng giờ!” Trương Phàm vừa nói vừa rút cây kim bạc ra.

Ngụy Thành Vân cảm giác có chút khác thường, tuy rằng ông ta không biết phương pháp chữa trị này sẽ có hiệu quả như thế nào... nhưng hiện tại ông ta cũng chỉ có thể tin tưởng Trương Phàm.

“Cảm ơn Trương thần y!" Sau khi nói lời cảm ơn Trương Phàm, Nguy Thành Vân cùng Thạch Chí Kiên vội vàng rời đi. Ông ta nóng lòng muốn bắt đầu chữa trị theo phương thuốc của Trương Phàm.

Chỉ có bảy ngày mà thôi. Ông ta dự định ở lại Nam Tuyền để chờ xem kết quả sau bảy ngày.

Nếu như khỏi hẳn, ông ta sẽ dâng lên Thánh Võ Đan và Tinh Linh Thảo. Nếu như không khỏi hẳn, hoặc là không có hiệu quả gì thì ông ta sẽ phải cho Trương Phàm biết việc lừa gạt Thánh Võ Tông là sai lầm như thế nào.

“Em Thật sự có thể chữa khỏi vết thương cho Ngụy Thành Vân sao?” Trương Duyệt một mực trốn tránh không xuất hiện, nhưng lại lén lút xem hết tất cả.

“Đương nhiên rồi!” Trương Phàm cười nói.