Mặc dù bỏ ra hai tỷ thì rất đau lòng nhưng vẫn phải bỏ ra mới được!
“Chuyển tiền đi, đây là tài khoản ngân hàng ở Thụy Quốc của tôi, sau khi tiền được chuyển vào tài khoản, ngọc tủy này sẽ là của ông!” Tề Đẳng Nhàn mỉm cười và nói: “Đương nhiên, Giang Khuynh Nguyệt cũng là của tôi.”
Giang Sơn Hải cầm lấy điện thoại di động và bắt đầu chuyển khoản, thủ tục để chuyển khoản số tiền kếch xù này đương nhiên là có chút phiền toái, sau khi trải qua một loạt xác minh, tiền được chuyển tới thẻ ngân hàng Thụy Quốc trong tay Tề Đẳng Nhàn.
Giang Sơn Hải nói: “Tiền đã được chuyển sang rồi đấy, cậu tự xem đi.”
Advertisement
Tề Đẳng Nhàn vui đến nở hoa, hắn thẳng tay ném ngọc tủy cho Giang Sơn Hải và nói: “Cho ông này!”
Giang Sơn Hải sợ tới mức vội vàng bắt lấy, nâng niu nó trong lòng bàn tay như bảo bối, tức giận trừng mắt nhìn Tề Đẳng Nhàn và nói: “Vật quý giá như vậy mà cậu tùy tiện ném đi như thế, nhỡ nó rơi vỡ thì sao?!”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Rơi vỡ rồi thì tính là lỗi của ông chứ gì nữa!”
Giang Sơn Hải cạn lời một hồi, sao lại có người vô liêm sỉ đến thế cơ chứ?
“Mẹ nó, làm lừa đảo kiếm tiền nhanh thật đấy, trước đây sao mình không nghĩ ra nhỉ?” Tề Đẳng Nhàn không nhịn được mà thầm nghĩ.
Sau khi nhận được ngọc tủy, Giang Sơn Hải cầm nó trong tay và cẩn thận đánh giá, cho dù là chế tác hay là tính chất đều không tìm ra bất cứ khuyết điểm nào, điều này khiến cho ông ta khẽ gật đầu.
Ông ta chưa đừng được tận tay sờ vào ngọc tủy của Văn Dũng Phu như Tống Chí Mai nên hoàn toàn không biết bên trong viên ngọc tủy thật có một vết nứt rất nhỏ.
Càng huống hồ viên ngọc tủy này vốn là do bậc thầy chế tác trong nhà tù U Đô làm ra, e rằng người của tổng hội có đến xem thì cũng có thể lấy giả tráo thật và không tìm ra bất cứ sơ hở nào.
Tề Đẳng Nhàn cảm thấy Thượng Hải đúng thật là đất lành của mình, trước là hốt được mẻ lớn ở chỗ Triệu Man Nhi, bây giờ lại lấy được hai tỷ từ chỗ của Giang Sơn Hải...
Giang Sơn Hải cất ngọc tủy đi rồi lạnh lùng nói: “Được rồi, cậu có thể đi khỏi đây rồi!”
Tề Đẳng Nhàn nói với giọng ngạc nhiên: “Thế còn vụ gả Giang Khuynh Nguyệt cho tôi thì sao? Chọn ngày đi chứ!”
Giang Sơn Hải cười khẩy và nói: “Cậu còn muốn bắt tôi gả con gái cho cậu hả? Nằm mơ giữa ban ngày đấy à! Cút mau cho tôi!”
Tề Đẳng Nhàn nhún vai và nói: “Ông Giang thật là không giữ chữ tín mà, có điều, nếu như đã bán cho ông rồi thì thôi vậy. Tôi đi đây, không làm phiền nữa!”
Sau khi nói xong, Tề Đẳng Nhàn trực tiếp xoay người rời đi.
Đợi đến khi hắn đi rồi, Giang Sơn Hải bỗng chốc ha ha cười lớn, vẻ mặt dữ tợn, nói: “Đợi đến khi tôi lên làm chủ của Long Môn Thượng Hải rồi tôi sẽ lại từ từ chơi đùa với cậu! Cậu đã ăn vào bao nhiêu, tôi sẽ bắt cậu phải nhè ra gấp bội!”
Chính vào lúc này, có một bóng người đi ra từ góc rẽ của tầng hai.
Người này chính là người vợ hiện tại của Giang Sơn Hải, Sở Tiên Dao.
“Giang Sơn Hải, cái giá hai tỷ, hình như có hơi lớn quá rồi.” Vẻ mặt Sở Tiên Dao tái nhợt và mang theo một chút bệnh trạng, bà ta vừa ho vừa nói.
“Phu nhân đến rồi à! Ha ha... hai tỷ thì có tính là gì chứ? Đợi đến khi tôi lên làm chủ của Long Môn Thượng Hải rồi, thứ mà tôi có chính là quyền lực, có thể kiếm được nhiều tiền gấp bội!” Giang Sơn Hải ngắm nghía viên ngọc tủy trong tay và ha ha cười lớn.
Sở Tiên Dao nói: “Nếu như ngọc tủy đã đến tay thì việc ông lên làm giám đốc cũng là chuyện ván đã đóng thuyền rồi, thế thì vợ trước của ông cũng không còn tác dụng gì nữa đâu.”
Giang Sơn Hải bèn nói: “Cũng đúng, tôi sẽ ngay lập tức cho người trừ khử bà ta.”
Sở Tiên Dao lắc đầu và nói: “Không vội đâu, tôi đã liên lạc với người của Lâm gia ở Bắc Kinh và bảo bọn họ chọn cho một người trẻ ưu tú rồi. Người đó lên là Lâm Từ Long, hiện đang làm việc ở trong bộ Chiến tranh, tương lai đầy hứa hẹn, cứ để Giang Khuynh Nguyệt gả cho cậu ta đi!”
Hai mắt Giang Sơn Hải sáng lên, ông ta nói: “Không tồi, Lâm gia vốn là người thuộc phe phái của Triệu gia, chúng ta làm việc cho Triệu gia nhưng từ đầu đến cuối vẫn khó có thể có được sự coi trọng, sau khi liên hôn với Lâm gia, ít nhiều gì cũng sẽ được coi trọng hơn một chút.”
Sở Tiên Dao cười khẩy và nói: “Nếu như con bé không đồng ý hoặc lại giở trò giống như lần trước thì ông cứ bảo người giết chết mẹ nó ở ngay trước mặt nó đi!”
Giang Sơn Hải gật đầu lia lịa và cười nói: “Con bé đối với mẹ nó tình sâu nghĩa nặng, chắc chắn sẽ không dám không đồng ý. Bà bảo người của Lâm gia đến đây đi, sau đó tôi sẽ lập tức gọi đứa con gái bất hiếu đó bò về đây!”
Sở Tiên Dao nói: “Nhân tiện bắt cái tên họ Tề kia nhè hết hai tỷ này cả gốc lẫn lãi ra đi!”
Giang Sơn Hải nói: “Phu nhân cao minh!”
Đối với một kẻ máu lạnh ác độc như Giang Sơn Hải mà nói, quyền lực là thứ vượt lên tất cả, cái gì mà tình yêu, tình thân, tất cả đều là vô nghĩa mà thôi.