Vi Họa Mi ở bên cạnh cũng không khỏi thất thần, Tề Đẳng Nhàn thế mà lại là giám đốc của Long Môn Thượng Hải, hơn nữa, hắn vậy mà lại bằng lòng giao lại toàn bộ quyền lực cho Tống Chí Mai!
Quyền lực là thứ quyến rũ đến mức nào cơ chứ, thế mà hắn lại nói cho là cho? Chỉ vì Lý Vân Uyển thôi sao? Đùa gì vậy chứ! Sao lại có người hào phóng như vậy được!
Phải biết rằng, vì để cạnh tranh chức vị giám đốc này, Giang Sơn Hải đã vứt bỏ cả người vợ đã kết tóc se tơ với mình, thậm chí còn coi con gái như là một công cụ...
“Cái này?” Tống Chí Mai nhìn Tề Đẳng Nhàn như đang nhìn vào người ngoài hành tinh: “Cháu nói thật à?”
Tề Đẳng Nhàn gật đầu và nói: “Thế nên cháu mới nói dì không cần phải hợp tác với đám người nước Kiệt Bành đó làm gì, cháu có thể cho dì những thứ dì muốn.”
Tống Chí Mai hít sâu vào một hơi, cố gắng xoa dịu tâm trạng của mình và nói: “Nếu như có thể nắm quyền thì có cái chức danh giám đốc hay không cũng không sao cả, vả lại, với quan hệ này của cháu và Vân Uyển, nếu như ta tuyên bố với thế giới bên ngoài thì cũng không lo không áp chế được người khác!”
Tề Đẳng Nhàn cười nói: “Cứ quyết định như vậy đi, đến lúc đó cháu sẽ giao lại quyền lực cho dì. Dì cứ lấy danh nghĩa của phó giám đốc để sử dụng quyền lực của giám đốc đi!”
Tống Chí Mai trực tiếp nở nụ cười, mạnh mẽ gật đầu và nói: “Được! Được được được!”
Ánh mắt nhìn về phía Lý Vân Uyển của bà không khỏi vô cùng hài lòng, cảm thấy con gái của mình thực sự rất có mắt nhìn người, thế mà lại chọn được một người bạn trai như thế này.
Có điều, năng lực tốt thì năng lực tốt, nhưng hình như hắn có hơi thích đi trung tâm massage quá thì phải.
Vi Họa Mi ở bên cạnh cũng có hơi kích động, không ngờ rằng chuyện mà Tống Chí Mai ngày đêm suy tính thực ra lại có thể hoàn thành một cách tùy tiện như vậy...
Bây giờ bà ấy thực sự muốn quay về mười mấy phút trước để mạnh mẽ tát cho chính mình vài cái bạt tai để cho mình tỉnh táo lại một chút và đừng nói ra những lời ngu xuẩn đó!
Tề Đẳng Nhàn lại cùng Tống Chí Mai bàn bạc thêm một vài tình hình cụ thể, dù sao thì loại chuyện như chuyển giao quyền lực này cũng không phải là chuyện nhỏ.
“Liễu Tông Nham Toái nói muốn đến võ đường Thiên Đạo của Văn gia, e rằng đó không phải là nói đùa đâu mà thực sự là muốn đến gây rắc rối cho Văn gia.” Tống Chí Mai chậm rãi nói: “Ta có chút tò mò, cháu và Văn gia đã hóa giải thù hận kiểu gì vậy?”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Văn Dũng Phu chết trong tay thuộc hạ của Hồng Thiên Đô là Cá Sấu, chuyện này không liên quan gì đến cháu cả. Vả lại, chính người của Văn gia đã chủ động đến tìm cháu để cầu xin sự trợ giúp.”
“Bọn họ bằng lòng chọn cách ủng hộ cháu để đổi lấy sự sống còn của Văn gia, tất nhiên là cháu sẽ vui vẻ mà đồng ý rồi.”
“Văn gia bây giờ rất trung thành với cháu.”
Tống Chí Mai cảm thấy có chút khâm phục thủ đoạn của Tề Đẳng Nhàn, dẫu sao thì trong lời đồn ở thế giới bên ngoài, cái chết của Văn Dũng Phu cũng có liên quan đến hắn.
Thế nhưng bây giờ Văn gia lại trở thành những người hâm mộ trung thành của hắn.
Vi Họa Mi nở nụ cười toe toét, bà ấy chủ động vác mặt đi xin lỗi hai người Lý Vân Uyển và Tề Đẳng Nhàn.
Tề Đẳng Nhàn không quan tâm lắm, Lý Vân Uyển cũng chẳng thèm để ý đến bà ấy.
“Quân sư cái gì chứ, thật là ngu ngốc!” Lý Vân Uyển âm thầm cà khịa một câu với Tề Đẳng Nhàn, gương mặt tràn đầy vẻ khinh thường.
Sau khi ngồi lại thêm một lúc và uống lấy vài chén trà.
Tề Đẳng Nhàn nhìn Lý Vân Uyển một cái và nói: “Hôm nay em có muốn ở lại với mẹ em không?”
Lý Vân Uyển nói: “Em ở lại với bà ấy làm gì? Đương nhiên là phải ở với anh rồi!”
Tề Đẳng Nhàn run rẩy một cái, đây là lại đến tiết mục “móc thận” rồi à? Ba lần trong một buổi chiều rồi mà vẫn chưa đủ hả!
Lý Vân Uyển nói với vẻ mặt kì quái: “Anh muốn tách em ra à? Anh có suy nghĩ gì đặc biệt hay sao?”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Tôi đâu có muốn tách em ra đâu, rõ ràng chỉ là thuận miệng hỏi một câu thôi mà, em nghĩ nhiều quá rồi đấy.”