Cái tên chuyên gia làm đồ giả này đã từng làm giả tác phẩm của rất nhiều nhà nghệ thuật, hơn nữa còn lấy giả tráo thật, không biết đã lừa được bao nhiêu tài sản rồi.
Tín vật của Long Môn tuy rằng tinh xảo nhưng so với các tác phẩm của những nhà nghệ thuật kia thì quả thực là quá đơn giản, chỉ trong vòng hai ngày ngắn ngủi thôi mà anh ta đã chế tác xong rồi.
Tề Đẳng Nhàn móc đồ thật ra từ trong túi quần, khiến cho Lý Vân Uyển nhìn mà cạn lời...
Đồ giả được người ta gói ghém cẩn thận, đồ thật thì Tề Đẳng Nhàn lại dứt khoát nhét vào trong túi quần, cũng không sợ va đập hay là rơi mất.
Advertisement
“Vẫn có thể nhìn ra một chút khác biệt nho nhỏ.” Tề Đẳng Nhàn cầm lên so sánh, nheo mắt cười cười: “Cơ mà cũng một chín một mười thôi, có lẽ người đó sẽ không nhận ra đâu.”
Lý Vân Uyển cảnh giác nói: “Anh lại chuẩn bị làm ra chuyện xấu gì thế?”
Tề Đẳng Nhàn vui vẻ nói: “Tôi chuẩn bị bán cái thứ này với giá một tỷ!”
Lý Vân Uyển kinh ngạc nói: “Không phải anh chuẩn bị bán cho mẹ em đấy chứ? Coi chừng em đánh chết anh đấy!”
Tề Đẳng Nhàn ngây người một lát, sau đó cười nói: “Ai lại làm thế, lừa ai thì lừa cũng không thể lừa mẹ vợ mà! Tuy rằng trước đó tôi và mẹ vợ có chút xích mích, nhưng đó cũng là chuyện từ lâu rồi mà.”
Lý Vân Uyển nói: “Thế anh chuẩn bị lừa ai?”
“Giang Sơn Hải, một phó giám đốc khác, dã tâm của người này vô cùng lớn, nhất định ông ta sẽ bằng lòng móc ra số tiền này.” Tề Đẳng Nhàn cười híp mắt và nói.
Hắn đã lên kế hoạch cho chuyện này từ lâu rồi, sau khi gặp mặt Giang Sơn Hải vào ngày hôm qua, hắn càng chắc chắn rằng kế hoạch này có thể thành công.
Giang Sơn Hải có thể vì được thăng chức mà bán đi cả con gái và vợ cả của mình, tín vật này, ông ta không thể không đồng ý bỏ tiền ra.
Lý Vân Uyển chẳng cần nghĩ cũng biết rằng cái tên phó giám đốc tên là Giang Sơn Hải gì đó này chắc chắn sẽ gặp xui xẻo.
Có điều, chuyện này cũng chẳng liên quan gì đến cô ấy cả, chỉ cần Tề Đẳng Nhàn đừng có liên lụy đến mẹ cô ấy thì mọi chuyện thế nào cũng được hết.
Nhìn gương mặt rạng rỡ của Lý Vân Uyển, lại thêm đôi chân thon dài mặc quần tất màu đen có dòng kí tự kia, khí chất của cô gái này đều là dùng quả thận của đàn ông để nặn ra đó...
Hắn cảm thấy lần này Lý Vân Uyển đến Thượng Hải hoàn toàn là để “móc thận” của hắn.
Hai người xách túi lớn túi nhỏ quà tặng và đi thẳng đến nhà của Tống Chí Mai.
Tống Chí Mai đường đường là phó giám đốc của Long Môn Thượng Hải, đương nhiên là rất giàu có và quyền lực, bà sống trong một tiểu khu cao cấp, một mét vuông trị giá khoảng hai mươi vạn, tổng cộng có hai trăm mét vuông.
“Bing boong!”
Chuông cửa bị ngón tay thon dài của Lý Vân Uyển ấn vang.
Cửa lớn được mở ra, cơ mà người mở cửa thì lại không phải là Tống Chí Mai mà là một người phụ nữ trung niên tóc ngắn được chăm nom rất tốt.
“Là Vân Uyển và Tề Đẳng Nhàn có đúng không? Mau vào đi, ta là bạn của mẹ cháu, Vi Họa Mi.” Người phụ nữ trung niên nở nụ cười, tránh đường ra và tự giới thiệu bản thân với hai người một cách đơn giản.
Lý Vân Uyển cười nói: “Cháu biết dì, dì là quân sư của mẹ cháu, người thường xuyên giúp bà ấy bày mưu tính kế mà! Lần đầu gặp mặt, mong được chỉ bảo nhiều hơn.”
Vi Họa Mi cười cười và nói: “Quân sư gì đâu chứ, nói thẳng ra thì ra chỉ là một thư ký mà thôi, không cần khách sáo.”
Điều khiến cho Lý Vân Uyển cảm thấy ngạc nhiên chính là Tống Chí Mai thế mà lại đích thân ở trong bếp xào rau.
“Mẹ cháu biết cháu sắp đến nên đã đích thân vào bếp.” Vi Họa Mi nói.
“Thế thì cháu hạnh phúc quá rồi!” Lý Vân Uyển nói.
Tống Chí Mai thấy người đến rồi thì cười rồi lau tay đi, bước ra khỏi phòng bếp và nói: “Vân Uyển, Tiểu Tề, hai đứa ngồi chơi chút đi, mẹ sắp xong chuyện bên này rồi, lát nữa còn có hai vị khách quan trọng nữa sắp đến thăm hỏi.”
Sau khi tiện tay đặt quà tặng xuống, Tề Đẳng Nhàn chào hỏi Tống Chí Mai một chút rồi cùng Lý Vân Uyển thoải mái ngồi sóng vai ở trên sofa.
Vi Họa Mi lấy cafe và trà cho hai người rồi đi vào trong bếp để giúp Tống Chí Mai.