Tôn Dĩnh Thục thiếu chút nữa phun hết cà phê trong miệng ra, cái quan hệ này, thật sự cô ta không nghĩ tới.
“Cũng đã ly hôn rồi cô còn giúp hắn? Hơn nữa, hiện tại hắn hình như vừa mới quen một cô bạn gái ở Thượng Hải, không sai thì tên là Giang Khuynh Nguyệt.” Tôn Dĩnh Thục kinh ngạc nói.
Biệt thự nhà họ Giang cũng ở gần chỗ cô ta ở, cho nên động tĩnh bên nhà họ Giang, cô ta vẫn có nghe được hơi hơi.
Kiều Thu Mộng bình tĩnh nói: “Tôi nợ hắn rất nhiều, đương nhiên là còn.”
Tôn Dĩnh Thục cười cười, nói: “Cô trở về đi, chuyện này cho tôi suy nghĩ một chút. Rốt cuộc, nói vậy cô cũng biết, muốn cho người như Triệu Hồng Tụ thiếu nợ một nhân tình, cũng không phải là một việc dễ dàng.”
Kiều Thu Mộng nói: “Nhanh nha, nếu tôi không đoán sai thì Triệu Hồng Tụ sẽ không bỏ qua cơ hội này.”
Tề Đẳng Nhàn vừa mới đánh nhau với Hồng Thiên Đô, hơn nữa còn đánh chết người, bản thân lại bị thương không nhẹ, lần này không thể nghi ngờ là thời cơ giết hắn tốt nhất.
Hơn nữa, đại cao thủ như Hồng Thiên Đô cũng chết ở trong tay của hắn, nhà họ Triệu chắc chắn sẽ càng thêm cảnh giác, hơn phân nửa sẽ thúc giục Triệu Hồng Tụ ra tay với Tề Đẳng Nhàn động thủ.
Advertisement
Chờ sau khi Kiều Thu Mộng đi rồi, Tôn Dĩnh Thục liền lâm vào trầm tư.
Chính như cô ta nói, làm cho một đại cao thủ như Triệu Hồng Tụ thiếu nợ ân tình cũng không phải là một việc dễ dàng, cho tới nay cô ta vẫn luôn nghĩ dùng ân tình này như thế nào.
Sáng sớm hôm sau, Tề Đẳng Nhàn tỉnh dậy sớm, ngoại trừ cơ thể chưa khôi phục ra, cảm giác vẫn rất thần thanh khí sảng.
Nhưng ngay sau đó, hắn liền sảng không nổi nữa.
Bởi vì, cửa phòng bệnh bị người khác đẩy ra, một cô gái mặc một thân đồ thể dục màu trắng đi đến, tóc đuôi ngựa buộc cao sau đầu, để mặt mộc.
Dung mạo của cô ta cũng không thể coi như đặc biệt xuất sắc, đặc biệt kinh diễm, nhưng rất dễ nhìn, hơn nữa trên người mang theo một loại khí chất thong dong, mang đến cho người ta cảm giác vô cùng kỳ diệu.
Tề Đẳng Nhàn híp híp hai mắt của mình, mỉm cười nói: “Khí chất này, cô là Triệu Hồng Tụ đúng không.”
Triệu Hồng Tụ gật gật đầu, nói: “Xin chào.”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Không tốt, tôi một chút cũng không tốt, mới đánh nhau một trận với Hồng Thiên Đô, thân thể còn chưa kịp khôi phục mà cô đã tới rồi!”
Triệu Hồng Tụ nói: “Xin lỗi, chỉ có lúc này, tôi mới tuyệt đối nắm chắc đánh chết được anh, không cho anh chạy trốn.”
Dương Quan Quan bị đánh thức, sau khi nhìn thấy Triệu Hồng Tụ, lập tức đầy mặt địch ý.
“Cô đừng nói chuyện, cô không phải đối thủ của cô ta, so với nói mấy lời khó nghe, chi bằng nhịn lại, nghĩ về sau nâng cao năng lực của bản thân nhu thế nào đi.” Tề Đẳng Nhàn liếc mắt nhìn cô ta một cái, nói.
Sắc mặt Dương Quan Quan trắng nhợt, trong nội tâm bốc lên một loại cảm giác thất bại thảm hại, lại là như vậy, lại là như vậy… Vào thời khắc mấu chốt như này, tại sao bản thân lại không thể giúp dù chỉ là một chút?!
Triệu Hồng Tụ chậm rãi nâng lên cánh tay phải của mình, mở ra với Tề Đẳng Nhàn, hỏi: “Anh muốn chết trước mặt cô ta, hay là chết ở bên ngoài?”
Sắc mặt Tề Đẳng Nhàn hơi cứng lại, thu lại gương mặt tươi cười, nói: “Trận chiến giữa tôi và Hồng Thiên Đô, đúng là đã bị hao tổn không ít. Nhưng mà, tôi cũng được đến một số thứ không tầm thường, ai đánh chết ai, thật sự không biết được đâu?”
Triệu Hồng Tụ ngẩn người, nói: “Cũng tốt, để tôi nhìn xem.”
Tề Đẳng Nhàn đứng lên, chậm rãi hít thở.
Triệu Hồng Tụ yên tĩnh chờ.
Sau đó, cô ta liền nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn bỗng nhiên xoay người một cái, rầm một tiếng đánh vỡ cửa kính, cơ thể từ tòa nhà cao tầng nhảy ra ngoài!
Vào lúc này, cho dù là thong dong như Triệu Hồng Tụ cũng khó tránh khỏi run run khóe miệng, một ngọn lửa giận nhắm thẳng lên đỉnh đầu mà bốc cháy!
Ngay cả Dương Quan Quan cũng chưa nghĩ đến Tề Đẳng Nhàn vậy mà sẽ đột nhiên trốn chạy, càng không nói đến Triệu Hồng Tụ vốn cũng chẳng hiểu được bao nhiêu về hắn.
Sau phút giây kinh ngạc ngắn ngủi, Triệu Hồng Tụ cũng bước một bước dài vọt tới bên cạnh cửa sổ, trực tiếp nhảy ra!
Tầng lầu cao hơn mười mét, nếu là người thường nhảy ra như vậy, hơn phân nửa là chỉ có đường chết.
Nhưng Tề Đẳng Nhàn và Triệu Hồng Tụ đều không phải là người bình thường.
Dương Quan Quan há to miệng, sau đó thầm nghĩ: “Anh mau chạy nhanh lên đi!”