Tuyệt Thế Cường Long

Chương 901: "Tôi không phải loại người như anh nghĩ."




 

 Tôn Dĩnh Thục lập tức cái đứng dậy, trực tiếp tát thẳng lên mặt Tôn Mỹ Nghệ, lạnh lùng nói: "Cút cho tôi! Đừng ở đây làm tôi mất thể thể diện!"  

 

Đầu Tôn Mỹ Nghệ lệch sang một bên, lui về phía sau vài bước, cắn răng nói: "Được, được lắm, Tôn Dĩnh Thục, đồ khốn nạn nhà cô lại dám đánh tôi? Tôi ngược lại muốn xem, đến lúc đó cô chết như thế nào!"  

 

Nói dứt câu, cô ta giận dữ rời đi.  

 

Tôn Dĩnh Thục thất vọng ngồi xuống, chậm rãi thở dài, đúng như Tề Đẳng Nhàn nói, bên cạnh cô luôn là người như vậy, khiến cô ta cũng cảm thấy rất bất đắc dĩ.  

 

"Này, đuổi đi một cái đinh trong mắt, hay là uống một ly cà phê chúc mừng một chút? "Tề Đẳng Nhàn bưng cà phê, nói với Tôn Dĩnh Thục.  

 

"Cút!" Tôn Dĩnh Thục tức giận mắng.  

 

Tề Đẳng Nhàn cười nói: "Sớm biết vậy thì vừa nãy tôi đã không chọc thủng chuyện này, chúng ta uống cốc cà phê, nói không chừng bây giờ cô đã hét là dùng sức một chút, chứ không phải là cút."  

 

Tôn Dĩnh Thục thở hổn hển, giận dữ nói: "Lấy chuyện này ra đùa giỡn thú vị lắm à?"  

 

Tề Đẳng Nhàn lại nói: "Tôi cảm thấy rất thú vị nha!"  

 

“...”  

 

Tôn Dĩnh Thục cạn lời nhìn hắn, đến cả cục tức vừa nãy cũng bị thằng nhãi này làm cho biến mất rồi.  

 

Tề Đẳng Nhàn cười ha hả, nói: "Tôi chỉ cảm thấy cô rất đáng thương, nắm quyền lực lớn như vậy thì sao chứ, bên cạnh ngay cả một người trung thành cũng không có."  

 

Tôn Mỹ Nghệ bỏ thuốc vào cà phê, đương nhiên không phải là thuốc độc, mà là loại thuốc có thể thúc đẩy quan hệ nam nữ.  

 

Nhà họ Choi muốn hạ bệ Tôn Dĩnh Thục, nhưng nếu như không thể đưa ra chứng cớ sắt đá, thì cũng không thể lay chuyển được địa vị hiện tại của cô.  

 

Cho nên, vừa rồi khi Tôn Mỹ Nghệ gọi điện thoại cho nhà họ Choi báo cáo chuyện Tôn Dĩnh Thục gặp mặt Tề Đẳng Nhàn, nhà họ Choi lập tức ra lệnh cho cô ta bỏ thuốc.  

 

Mặc dù bỏ thuốc là thủ đoạn rất tầm thường, nhưng suy cho cùng không phải vẫn rất trực tiếp rất dễ dùng sao?  

 

Tề Đẳng Nhàn và Tôn Dĩnh Thục bạo phát thú tính, đến lúc đó Tôn Mỹ Nghệ chụp lấy hai tấm ảnh hoặc là video, thì lần này Tôn Dĩnh Thục hoàn toàn sụp đổ rồi.  

 

"Chuyện lần trước, là tôi không đúng." Tôn Dĩnh Thục cúi đầu, nói.  

 

"Anh có thể đừng nói như vậy nữa được không, thật sự rất đau."  

 

Tề Đẳng Nhàn nhìn thấy trong hốc mắt của người đàn bà rắn rết này vậy mà lại có một vòng nước mắt.  

 

Hắn chỉ cười ha hả hai tiếng, sau đó chuẩn bị rời đi.  

 

Tôn Dĩnh Thục nói: "Tôi không phải loại người như anh nghĩ."  

 

Tề Đẳng Nhàn quay đầu nhìn cô một cái, nói : "Tôi cũng hy vọng cô không phải, ít nhất cũng có thể làm bạn bè bình thường."

 

Thành thật mà nói thì Tề Đẳng Nhàn cảm thấy cuộc sống của Tôn Dĩnh Thục cũng khá là nhàm chán.  

 

Cho dù có sở hữu khối tài sản và quyền lực khổng lồ như vậy nhưng cô ta lại chẳng có ai để tin tưởng và suốt ngày phải đấu đá với người khác, cuộc sống như vậy cũng khá là mệt mỏi nhỉ?  

 

Giống như cái người được gọi là vĩ nhân mà Gusinski đã từng nhận xét kia, có quyền lực ngút trời thì có sao chứ, chẳng phải ông ta vẫn phải làm ra những bốn cái thế thân và ngày ngày sống trong lo sợ hay sao?  

 

Đương nhiên, cũng có thể là Tôn Dĩnh Thục phải gánh vác trách nhiệm nào đó giống như Hướng Đông Tinh thì sao, hắn đâu thể nào biết được.  

 

“Tôi đã đi tìm qua ba nơi nhưng vẫn không tìm thấy manh mối của Hồng Thiên Đô, các cậu có phát hiện gì không?” Tề Đẳng Nhàn gọi điện thoại cho đám Đồ Phu và hỏi.  

 

“Tạm thời vẫn chưa có, chúng tôi vẫn đang tiếp tục kiểm tra.” Đồ Phu trả lời một cách thành thật.  

Tề Đẳng Nhàn ồ lên một tiếng rồi cúp điện thoại đi, sau đó lại tiếp tục đi đến địa điểm khả nghi thứ tư.  

 

 

Ở trong một thành phố lớn như Thượng Hải mà muốn đi tìm một người quả thực chẳng khác nào là mò kim đáy bể cả, có điều, trải qua sự phân tích của rất nhiều tên côn đồ trong nhà tù U Đô và cả đám người Đồ Phu nữa thì ít nhiều cũng có thể nhìn thấy được một chút hi vọng.  

 

 

Đang mải bước đi, Tề Đẳng Nhàn bỗng nhận được điện thoại của Lý Vân Uyển.  

 

 

Trong khoảng thời gian khi hắn ở Thượng Hải, hai người họ đã gọi điện thoại cho nhau ba lần.  

 

 

Dạo gần đây Lý Vân Uyển rất bận rộn còn Tề Đẳng Nhàn thì lại có thư kí Dương để có thể trêu ghẹo bất cứ lúc nào nên vui đến quên cả lối về.  

 

 

“Em sắp đến Thượng Hải rồi, chuẩn bị sẵn sàng để tiếp đón em đi!” Lý Vân Uyển vừa mới mở miệng đã buông ra câu nói như sét đánh ngang tai.