Tuyệt Thế Cường Long

Chương 880: Đã vậy còn là chó mắt trắng”.




"Hơn nữa, tôi với Đồ Tể có gu giống nhau, đều thích mỹ nữ trẻ tuổi, chứ không thích quả phụ!"  

 

Tế Đẳng Nhàn bình tĩnh lại, thậm chí còn dùng tới co cốt công, co cứng người lại, không thể để cô ta phát hiện cảnh tượng trong chăn lúc này được.  

 

Tôn Dĩnh Thục cảm nhận được toàn bộ hơi thở nóng ẩm kia đang phả vào da thịt mình, cô ta nổi da gà, nhưng dù sao diễn xuất của cô ta cũng cao siêu, vẫn bình thản nghịch điện thoại được, cô ta thản nhiên nói: "Nếu không có việc gì khác thì cô mau về phòng nghỉ ngơi đi, tôi cũng chuẩn bị đi ngủ rồi”.  

 

Tôn Mỹ Nghệ cười nói: "Dĩnh Thục tỷ cũng vậy, chị phải chú ý nghỉ ngơi thật tốt, hiện tại chị là một trong những nhân vật mấu chốt trong giới tài phiệt, nếu chị có mệnh hệ gì, không ai có thể đảm nhiệm được vị trí của chị.  

 

Tôn Dĩnh Thục nói: "Tôi sẽ chú ý sức khỏe của mình, nhiều người muốn tôi bị sao như vậy, nhất định tôi sẽ không để bọn họ toại nguyện được!"  

 

Tôn Mỹ Nghệ mỉm cười, đẩy cửa bước ra ngoài, chúc cô ta ngủ ngon rồi đóng cửa lại.  

 

Tôn Dĩnh Thục thở phào nhẹ nhõm, trái tim cô ta đang treo lơ lửng như rơi xuống đất.  

 

Nhìn cuộc sống cô ta trông rất phóng khoáng, nhưng trên thực tế mỗi ngày cô ta đều phải cẩn thận, nếu để Tôn Mỹ Nghệ thấy có bất kì người đàn ông nào khác ở trong phòng cô ta thì cô ta không cần giải thích giải thích bất cứ câu nào.  

 

Cho dù Tề Đẳng Nhàn thật sự chỉ đến để uy hiếp cô ta thì người nhà họ Choi nhất định sẽ không tin.  

 

“ Tề tổng, anh có thể chui ra ngoài không?” Tôn Dĩnh Thục ngoài cười mà lòng không cười, lễ phép hỏi.  

 

Tề Đẳng Nhàn chui đầu ra, khó chịu nói: "Vừa rồi cô là người kéo tôi chui vào trong này, giờ lại muốn tôi chui ra ngoài, lắm chuyện thật đấy!"  

 

Mặt Tôn Dĩnh Thục đen xì, nếu không phải tự dưng nửa đêm nửa hôm hắn đến phòng cô ta thì cô ta phải làm vậy sao?  

 

“ Xem ra, cô không sống phóng khoáng như tôi tưởng tượng!” Tề Đẳng Nhàn cười cười, nói.  

 

Tôn Dĩnh Thục chỉ muốn đạp thật mạnh vào khuôn mặt già nua này của hắn để hắn không bao giờ dám nói ra mấy lời đáng ghét như này nữa.  

 

Tôn Dĩnh Thục đen mặt nói: " Tôi đã chuyển một trăm triệu cho anh rồi, giờ anh có thể rời đi chưa?”  

 

Tế Đẳng Nhàn cầm lấy điện thoại di động vừa nhìn, mặt cũng không khỏi đen, cả giận nói: "Một trăm triệu tiền Cao Cú Lệ? Sao không phải nhân dân tệ?”  

 

Tôn Dĩnh Thục cười lạnh nói: "Không phải ban nãy anh chỉ nói muốn tôi đưa anh một trăm triệu sao, cũng đâu có nói một trăm triệu nhân dân tệ?"  

 

Tế Đẳng Nhàn trầm mặt xuống tức giận.  

 

Tôn Dĩnh Thục lại thản nhiên cười, đưa tay nhẹ nhàng kéo dây áo của mình, quyến rũ nói: “Chân của tôi có thơm không?”  

 

“ Coi như cô lợi hại.” Tế Đẳng Nhàn hai má đỏ ửng, có chút xấu hổ, ngượng ngùng tức giận.  

 

“ Cút đi!” Tôn Dĩnh Thục đuổi khách nói.  

 

Tế Đẳng Nhàn mở cửa sổ ra, ró rén đi ra ngoài như trộm.  

 

Sau khi Tôn Dĩnh Thục đuổi người đi, tức run người, cái tên điên này, nửa đêm nửa hôm dám chạy tới uy hiếp mình, còn muốn lừa tiền bà đây!  

 

Dám lừa tiền bà đây còn chưa tính đến, lại dám nhân lúc người ta gặp hoạn nạn dở trò lợi dụng?!  

 

“Đúng là tên cầm tinh con chó.” Tôn Dĩnh Thục cười nhạo " Đã vậy còn là chó mắt trắng”.  

 

Sau đó, cô ta sờ sờ đùi vừa bị chó cắn của mình, nhíu mày, phá lệ đi tắm rửa không phải vì tính ưa sạch.

 

Từ khi Tôn Dĩnh Thục rời khỏi nơi này, Tề Đẳng Nhàn cũng cảm thấy hơi mệt mỏi.  

 

Vừa rồi tinh thần còn rất tốt nhưng hiện giờ lại cảm thấy có chút mệt mỏi. Chẳng lẽ đúng như trong sách nói, phụ nữ dịu dàng là phần mộ của anh hùng?  

 

"Xem ra việc tiết lộ địa chỉ của hắn cho Thái Dịch Taekwondo thật sự không phải là cô ấy làm." Tề Đẳng Nhàn nghĩ thầm rồi nhanh chóng đến bệnh viện.  

 

Hắn không lái xe tới. Dù sao trong đầu hắn vẫn còn tồn tại một chút suy nghĩ nguy hiểm cho nên không thể lưu lại dấu vết gì.  

 

Bởi vì tiện đường nên hắn cố ý đi qua chi nhánh của ban chính trị.  

 

Đúng lúc nhìn thấy một hàng dài xe ô tô có rèm che đậu trước cửa, tiếp đến là một đám người mặc đồ đen đang nghiêm trang đứng đợi.  

Không lâu sau, Triệu Man Nhi đi ra từ ban chính trị.  

 

Một người mặc đồ đen cuống quýt tiến lên mở cửa, cung kính mời Triệu Man Nhi lên xe.  

 

"Nhanh như vậy đã đi ra rồi. Đã vậy còn phô trương lớn như thế, xem ra không tổn thương đến xương cốt!" Tề Đẳng Nhàn nhìn cảnh này không khỏi híp đôi mắt lại.  

 

Việc điều tra Triệu Man Nhi và phong tỏa trường đấu chó đều là do Ngọc Tiểu Long thúc đẩy nhưng giờ còn chưa tới hai mươi bốn giờ mà Triệu Man Nhi đã bình an không có việc gì ra khỏi ban chính trị.  

 

Có thể thấy sự ủng hộ không nhỏ của nhà họ Triệu với Triệu Man Nhi. Nếu không cô ta cũng không thể rời khỏi ban chính trị nhẹ nhàng như vậy.  

 

Tuy nhiên trường đấu chó đã bị kê biên tài sản nhưng Triệu Man Nhi lại không có việc gì.  

 

Có người chống lưng đằng sau, cho dù là tội danh "hối lộ" Tề Đẳng Nhàn sáu mươi triệu cũng sẽ có người nhận thay.