Tuyệt Thế Cường Long

Chương 877: “Anh thông đồng với nhà họ Choi?”




 

“Nhị đương gia, lần sau ở bên ngoài lại còn có cái gì chuyện phiền toái cần giải quyết, thì hãy nhớ đến tôi. Tôi là một mũi tên hồng tâm luôn hướng về Nhị đương gia, giống như hoa hướng dương hướng về mặt trời.” Dạ Ma nói với Tề Đẳng Nhân.  

 

“Cậu không thấy ghê tởm à!” Lão đồ tể nhịn không được muốn tát cho anh ta một cái.  

 

Hai người họ là lần thứ hai được Tề Đẳng Nhân thả ra từ nhà tù U Đô, hơn nữa, mỗi lần đi ra tới đều có thể đại sát tứ phương, điều này làm cho hai người cảm thấy linh hồn của mình giống như được thăng hoa.  

 

Tề Đẳng Nhân cũng không có biện pháp đối với mấy kẻ dở hơi này, gật đầu, nói: “Được rồi được rồi, tôi biết rồi, mấy người hiện tại lập tức trở về nghỉ ngơi đi, tôi đây còn có chuyện phải làm.”  

  Advertisement

Lão đồ tể nói: “Chuyện gì, có cần tôi giúp một tay hay không?”  

 

Tề Đẳng Nhân nói: “Đi tìm quả phụ chơi, ông muốn đi không?”  

 

Lão đồ tể nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng kia thì run rẩy, nói: “Tôi không đi đâu, tôi không có hứng thú với quả phụ, tôi chỉ thích các cô em học sinh, sinh viên thôi.”  

  Advertisement

Người đàn bà Tôn Dĩnh Thục này không tốt đẹp chút nào, Tề Đẳng Nhân cứu mạng cô ta, cô ta lại ngấm ngầm giở trò lừa gạt.  

 

Người của Taiyi Taekwondo có thể tìm được địa chỉ của hắn một cách chính xác như vậy, khẳng định là do có người mật báo, bán đứng hắn.  

 

Mà cái người bán đứng hắn xem ra, ngoại trừ Tôn Dĩnh Thục ra thì còn có thể là ai?  

 

Hắn cảm thấy chính mình bị chơi một chút cũng không sao, cũng không có gì tổn thất, nhưng chuyện lần này lại liên lụy tới Dương Quan Quan, làm tai trái của cô ta bị đánh đến điếc, cho dù làm phẫu thuật cũng không biết thính lực có thể khôi phục lại hay không.  

 

Cho nên, sau khi hắn xử lý Hàn Đông Sơn xong, trong lòng hắn vẫn tràn đầy lửa giận.  

 

“Lửa giận trong người Nhị đương gia có thể thiêu chết tôi mất!” Oán Quỷ nhịn không được mà thấp giọng nói thầm một câu.  

 

“Đi đi đi, trở về thôi, đừng có ở đây nhiều chuyện nữa.” Dạ Ma rụt cổ nói.  

 

Vì thế, một hàng ba người rời khỏi cảng, đi về khách sạn bọn họ đang ở.  

 

Tề Đẳng Nhân trực tiếp đi tới khu nhà giàu trứ danh tại Thượng Hải, hắn lập tức đi tìm Tôn Dĩnh Thục.  

 

Loại chuyện này, Tề Đẳng Nhân đương nhiên không đi theo con đường bình thường, hắn trèo lên nóc nhà tránh được giám sát của bảo vệ, trực tiếp đi vào phòng của Tôn Dĩnh Thục.  

 

Giờ khắc này Tôn Dĩnh Thục đang nằm ngủ say trên giường, dù đang ngủ nhưng trong vô thức cô ta vẫn cảm nhận được khí lạnh đang bao trùm lấy mình, lập tức bừng tỉnh.  

 

Vừa mở mắt, đã nhìn thấy một người đang đứng ở mép giường, dùng ánh mắt lạnh lùng mang theo sát ý mà nhìn chằm chằm cô ta!  

 

Điều này làm cô ta hoảng sợ, nhưng vẫn không kêu ra tiếng, cô ta bình tĩnh nói: “Các người muốn bao nhiêu tiền, tôi cũng có thể cho, chỉ cần chừa lại mạng sống cho tôi là được.”

 

Tôn Dĩnh Thục đột nhiên tỉnh dậy, vì căn phòng quá tối nên cô ta không thể nhìn rõ khuôn mặt của Tề Đẳng Nhàn. Tề Đẳng Nhàn im lặng không nói lời nào, ánh mắt không vui.  

 

Tôn Dĩnh Thục cảm thấy sợ hãi, vốn dĩ an ninh bảo mật nhà cô rất tốt, nhưng người đang đứng trước mặt có thể lén vào phòng ngủ của cô mà không gây chút tiếng động nào, thật quá đáng sợ!  

 

“Tôn phu nhân, sao cô lại rụt rè như vậy?” Tề Đẳng Nhàn thản nhiên cười nói.  

“Là anh?!” Tôn Dĩnh Thục nghe thấy giọng của Tề Đẳng Nhàn thì vô cùng kinh ngạc, lập tức hoàn hồn lại.  

 

 

Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói: “Là tôi, nhưng như vậy cũng không có nghĩa là cô được an toàn, bởi vì hiện tại tôi đang rất bực đấy!”  

 

 

Cơ thể Tôn Dĩnh Thục run sợ, trầm giọng nói: “Anh thông đồng với nhà họ Choi?”  

 

 

Tề Đẳng Nhàn thản nhiên nở một nụ cười khinh thường đáp lại: “Cô không biết mình đã làm gì à? Sao bây giờ lại hỏi tôi?”  

 

 

Tôn Dĩnh Thục nói: “Đúng là trước đây tôi có gây khó dễ cho anh một chút, nhưng có cần phải thù dai như vậy không? Huống chi, anh cũng không có tổn thất gì, sao bây giờ lại nghĩ đến nó.”  

 

 

“Cô giả danh tôi mà? Cố tình tiết lộ địa chỉ của tôi cho những người của tổ chức Taekwondo Taiyi để họ đến làm phiền tôi còn gì?” Tề Đẳng Nhàn bóp lấy cổ của Tôn Dĩnh Thục, gằn giọng nói.