“Được! Một đấu một! Là mày một mình chọn ba người bọn họ, hay là ba người bọn họ chọn một mình mày, tự mày chọn đi.” Tề Đẳng Nhân ngoài cười nhưng trong không cười, nói.
Hàn Đông Sơn sửng sốt, tức giận nói: “Người Hoa Quốc đúng là vô liêm sỉ, muốn chơi quần ẩu đúng không? Mày qua khinh thường Taiyi Taekwondo rồi, người mang tới cũng không ít!”
Tề Đẳng Nhân lười dong dài, vung tay lên, nói: “Đánh chết nó.”
Nói xong lời này, hắn trực tiếp ngồi xuống ghế sô pha nhỏ bên cạnh.
Ba người lão đồ tể trực tiếp đi tới, vây quanh người Hàn Đông Sơn.
“Ha ha ha, một đám vô liêm sỉ, dù bốn người các người cùng xông lên, Hàn mỗ ta cũng không sợ!” Hàn Đông Sơn cười điên cuồng nói.
Nói xong lời này, anh ta gầm lên giận dữ, đứng dậy lấy roi sau đó đá vào mặt lão đồ tể!
Lão đồ tể bĩu môi, giơ tay bắt lại, trực tiếp ngăn chặn cú đá của anh ta, nói: “Cái thứ hoa hòe loè loẹt gì vậy?”
Advertisement
Dạ Ma tát một cái sau đầu Hàn Đông Sơn, mắng: “Cây gậy nhỏ đúng không?”
“Muốn một đấu một đúng không?” Oán Quỷ cũng theo đó đá một chân vào cái chân đang đứng trụ của anh ta, lão đồ tể buông lỏng tay, cơ thể anh ta ngã xuống mặt đất.
“Không đánh lại mày đúng không?” Lão đồ tể trực tiếp đá một chân vào bụng Hàn Đông Sơn, trực tiếp đá bay anh ta ra ngoài.
Miệng Hàn Đông Sơn lập tức hộc máu, vẻ mặt không thể tưởng tượng được, sức lực của ba người này sao lại mạnh như vậy, tốc độ sao lại nhanh như vậy, hơn nữa, cái lão mập kia, vậy mà dễ như trở bàn tay bắt được roi chân của anh ta?!
“A Tây!”
Hàn Đông Sơn gầm lên một cách giận dữ, anh ta nhảy lên từ trên mặt đất, một cái bước vọt tới phía , đùi phải nâng lên, đá qua cẳng chân của Dạ Ma.
Dạ Ma đứng yên.
Thời điểm chân Hàn Đông Sơn đá tới được một nửa, bỗng nhiên anh ta dừng lại, dùng chân sau nhảy lên, xoay người trên không trung, đá một cú đá “Gió xoáy” sắc bén về phía cổ Dạ Ma!
“A Tây đúng không?!” khóe miệng Dạ Ma giật một cái, lúc cơ thể anh ta (HĐS) còn chưa xoay lại, anh ta (DM) cúi người xuống, bả vai hướng lên, phịch một tiếng, đánh vào bụng của Hàn Đông Sơn, trực tiếp khiến cả cho người anh ta bị đánh bay ra ngoài.
Cơ thể Hàn Đông Sơn còn đang bay trên không trung, Oán Quỷ không biết khi nào đã ở đằng sau anh ta, giơ tay nhấn lên bả vai đối phương một cái, bang một tiếng, trực tiếp ấn cả người anh ta xuống mặt đất, mặt Hàn Đông Sơn tiếp xúc với mặt đất rất mạnh, một tiếng răng rắc vang lên, xương mũi đã bị gãy.
Sau đó, ba người vây lại, vây quanh Hàn Đông Sơn cùng nhau dẫm.
Hàn Đông Sơn ôm đầu mình cuộn tròn trên mặt đất lăn qua lộn lại.
“Đồ ngu ngốc, đi trêu chọc đến Nhị đương gia, làm hại tụi tao không ngủ được!”
“Cái đồ chó này, không biết tụi tao vừa mới đi đánh giặc trở về rất mệt sao?”
“Cái đồ yêu tinh hại người, ông đây dẫm chết mày!”
Ba người hùng hùng hổ hổ, dẫm chân không ngừng, phanh phanh phanh, tiếng dẫm đạp vang lên bốn phía, khiến Hàn Đông Sơn bị dẫm đến lăn qua lăn lại, cuối cùng anh ta không động đậy gì nữa.
Thừa dịp ba người họ thở dốc nghỉ ngơi, Hàn Đông Sơn khó khăn mà ngẩng đầu, trên mặt toàn là máu, oán độc nhìn Tề Đẳng Nhân, nói: “Mày là đồ không có võ đức.”
“Võ đức? Không phải là mày dạy sao, thần tượng!” Tề Đẳng Nhân cười lạnh nói.
Dạ Ma vui vẻ, một chân dẫm xuống, mắng: “Còn có sức lực nói chuyện!”
“Võ đức đúng không!” Lão đồ tể cũng tiếp tục theo dẫm lên.
Chờ đến khi Tề Đẳng Nhân kêu dừng, thì hơi thở của Hàn Đông Sơn đã thoi thóp, toàn bộ trên người đều là dấu chân, khắp cơ thể toàn là máu.
Mà lúc ba người này dẫm chân thực sự rất mạnh, dùng hết sức bình sinh để dẫm, nếu không phải Hàn Đông Sơn luyện công nhiều năm, anh ta đã sớm tư bị dẫm chết.
Hàn Đông Sơn ngay cả một câu xin lỗi cũng không kịp nói, đã bị ba tên ác ôn đánh cho hơi thở thoi thóp, ngay cả sức để nói chuyện sức cũng không có.
Tề Đẳng Nhân mặt không biểu tình mà nhìn anh ta, lạnh lùng nói: “Ngấm ngầm giở trò gian lận? Tao thì không sao cả, nếu mày không chạm đến điểm mấu chốt, tao cũng sẽ không khách khí với mày.”
Sâu trong nội tâm Hàn Đông Sơn nội tràn ngập sợ hãi, nếu vừa rồi Tề Đẳng Nhân không kêu dừng, chẳng lẽ ba người này sẽ đánh anh ta đến khi chết mới thôi?