Hắn là Khang Học Quyền, từng ở Trung Hải xảy ra xung đột với Tề Đẳng Nhàn vì Trương Thiệu Kiệt.
Sau đó còn bảo phó quản gia Khang Hướng Vinh tự mình đến Trung Hải tặng đầu người.
Đầu người kia, bị Tề Đẳng Nhàn đóng gói chỉnh tề đặt lên đầu giường của hắn.
Đêm đó, hắn ta suýt ướt quần.
"Thì ra là Tề thiếu." Khang Học Quyền nuốt một ngụm nước bọt, xấu hổ cười, nói với Tề Đẳng Nhàn.
Chuyện lần trước, lá gan Khang Học Quyền đã bị dọa vỡ, đã thề rằng chỉ cần Tề Đẳng Nhàn không chết, đời này cũng sẽ không đặt chân đến Trung Hải nữa. Chuyện báo thù, tất nhiên là muốn, nhưng dù sao cũng phải đợi đến lúc có cơ hội.
Hắn thật không ngờ, ở nơi như Thượng Hải này, vậy mà còn có thể gặp được Tề Đẳng Nhàn, hơn nữa chính là Tề Đẳng Nhàn đã bắn một phát chết con Bun Anh của hắn.
"Ồ? Thì ra Khang thiếu có quen cậu ta? Vậy vừa đẹp, người này chúng tôi sẽ giao cho Khang thiếu toàn quyền xử trí, cậu ta còn cầm tiền của trường đấu chó này, nhất định phải để cho cậu ta nôn ra hết sạch!” Triệu Mạn Nhi sắc mặt âm độc nói.
Advertisement
Khang Học Quyền cũng không trả lời, chỉ là cổ họng bắt đầu lên xuống, ừng ực nuốt nước miếng.
Tề Đẳng Nhàn nói: "Như thế nào, Khang thiếu cảm thấy đề nghị này của tôi rất tốt phải không?”
Khang Học Quyền vội vàng lắc đầu, miễn cưỡng cười nói: "Tề thiếu đùa gì thế, một con chó mà thôi, lại dám cắn Tề thiếu? Bị Tề thiếu dùng súng bắn chết, cũng là đáng đời nó.”
Khi những lời này của Khang Học Quyền được nói ra, đã làm cho tất cả mọi người bao gồm cả Triệu Mạn Nhi ngây ngẩn cả người!
Ai mà không biết Khang Học Quyền là một kẻ ăn chơi với thủ đoạn tàn nhẫn, làm việc bá đạo? Chó của hắn ta đã bị giết, vậy mà hắn ta không hề có ý định gây rắc rối? Hơn nữa nhìn bộ dáng này của hắn, hình như đã nếm qua thiệt thòi ở chỗ của Tề Đẳng Nhàn, còn rất sợ hắn?
Tần Đường Ngọc cũng ngạc nhiên, ánh mắt nhìn về phía Tề Đẳng Nhàn nhất thời có thêm vài phần sùng kính, hóa ra vị này là ông lớn thật nha, Nhị thế tổ (con ông cháu cha) của Khang gia ở đế đô thế mà đã bị hắn chỉnh đốn rồi!
"Lần trước Khang thiếu bảo phó quản gia của nhà mình đến tặng đầu người, lần này nếu không lại tặng thêm hai người nữa?" Tề Đẳng Nhàn cười tủm tỉm ấn bả vai của Khang Học Quyền.
"Không dám không dám, Khang Hướng Vinh tự mình muốn chết không liên quan đến tôi." Khang Học Quyền vội vàng giải thích, "Tề thiếu đừng đùa với tôi nữa, tôi không hề có ý định đối địch với Tề thiếu!”
Triệu Mạn Nhi sau khi nghe Khang Học Quyền nói, không khỏi có chút tức giận, trầm giọng nói: "Khang Học Quyền, anh dang đại biểu cho thể diện Khang gia đó!”
Khang Học Quyền quay đầu lại, nghiến răng nghiến lợi, nói: "Triệu Mạn Nhi, tự bà muốn tìm đến hắn để gây phiền toái, không có một tý quan hệ nào với tôi cả, trách được gì đâu!”
Triệu Mạn Nhi sau khi nghe lời này của Khang Học Quyền, cười lạnh nói: "Đây là năng lực của Tam thiếu Khang gia sao? Hôm nay tôi đã thấy rõ rồi!”
Khang Học Quyền cười lạnh nói: "Bà đừng tưởng rằng mình họ Triệu, tôi sẽ thật sự phải coi bà là Triệu gia tiểu thư mà cung phụng! Chuyện này, tô sẽ không xen vào, tạm biệt!”
Lời nói của Khang Học Quyền, ngược lại làm cho hào quang trong mắt Tề Đẳng Nhàn chợt lóe, sau đó như có điều cần suy nghĩ.
Người họ Triệu trong thiên hạ cũng nhiều lắm, nhưng Triệu mà Khang Học Quyền nói này, chỉ sợ là Triệu gia ở đế đô!
Điều này làm cho hắn có chút không ngờ, người phụ nữ Triệu Mạn Nhi này, vậy mà lại cùng với Triệu gia ở đế đô có liên quan?
Chẳng qua, hắn suy nghĩ một chút cũng cảm thấy có thể hiểu được, Triệu Mạn Nhi này có thủ đoạn lợi hại, lại quản lý cả một trường đấu chó xa hoa như vậy, không có chút năng lực thì làm sao có thể?
Phụ nữ có năng lực, lại nguyện ý khuất phục dưới trướng của người khác, mà chỉ làm dì ba thôi sao?
Như vậy xem ra, Triệu Mạn Nhi ở Trịnh gia làm dì ba, có lẽ có chút vấn đề nhỉ?
Tề Đẳng Nhàn trong mắt lóe ra một ít ánh sáng khó hiểu, vốn là muốn đòi tiền, giải quyết rõ ràng việc của Triệu Mạn Nhi bên này cho xong, nhưng hiện tại xem ra, còn phải đào sâu thêm nha!
Triệu Mạn Nhi bị lời nói của Khang Học Quyền làm cho sắc mặt trắng bệch, tức giận đến run rẩy cả người, nhưng hết lần này tới lần khác lại không thể làm gì Khang Học Quyền.
“Tề thiếu, đây là ân oán giữa anh và Triệu Mạn Nhi, Khang Học Quyền tôi đây sẽ không tham gia. Con chó này, chết thì chết, tôi cũng không muốn quản..." Khang Học Quyền quay đầu lại, nói với Tề Đẳng Nhàn cười nói với vẻ mặt nịnh nọt.
"Cũng tốt thôi, nếu Khang thiếu là người rộng lượng như vậy thì đi nhanh lên đi." Tề Đẳng Nhàn vỗ vỗ bả vai Khang Học Quyền, ngoài cườ nhưng trong không cười nói.
Khang Học Quyền cả người phát run, nhớ tới khung cảnh Tề Đẳng Nhàn cầm đầu của Khang Hướng Vinh đứng ở đầu giường mình, chỉ cảm thấy sợ hãi vô cùng, cổ cũng lạnh lẽo.
Hơn nữa, khi đó, cái đầu kia còn đang nhỏ máu!
Khang Học Quyền nói đi thì đi luôn, không hề có chút do dự ngập ngừng gì, sợ đi chậm một bước, thì đến cả mình cũng có kết quả như Khang Hướng Vinh.