Tuyệt Thế Cường Long

Chương 836: “Đồ chó.”




 

 Chính bản thân Dương Quan Quan cũng biết giao chiến với người khác là một chuyện tiêu tốn rất nhiều thế lực.  

 

Chính bản thân cô ta cũng phải cố sống cố chết mà ăn cơm sau mỗi lần luyện công, tuy lượng cơm mà cô ta ăn nhiều gấp mấy lần so với bình thường nhưng vóc dáng của cô ta lại không hề mập lên một chút nào, điều đó cho thấy số năng lượng mà cô ta đã tiêu hao trong những buổi luyện công ấy thực sự quá kinh khủng.   

 

“Đã có chuyện gì xảy ra thế, anh có sắp xếp người bảo vệ anh à?” Lúc này Long Á Nam ở đằng xa mới bước đến chỗ họ.  

 

EQ của Long Á Nam cao hơn nhiều so với Tề Đẳng Nhàn, cô ta biết rằng nếu ban nãy bản thân xuất hiện thì sẽ bị biến thành một cái bóng đèn siêu cấp khổng lồ.  

 

Tề Đẳng Nhàn cau mày đáp lời Long Á Nam: “Không phải, chính tôi cũng không biết là người nào muốn bảo vệ tôi nữa. Ban đầu tôi còn phải tự hỏi bản thân xem liệu có phải là Ngọc Tiểu Long sắp xếp hay không…”   

 

Long Á Nam lắc đầu, nếu như những người kia là do Ngọc Tiểu Long sắp xếp thì chắc chắn cô ta sẽ biết chuyện.  

 

“Có điều dù sao đi chăng nữa thì cái mạng này của tôi cũng được cứu rồi.” Tề Đẳng Nhàn nhún vai, hình như hắn không hề thở phào nhẹ nhõm vì đã trút được một gánh nặng sau khi sống sót qua tình huống hiểm nghèo.   

 

Tề Đẳng Nhàn trực tiếp bỏ rơi Long Á Nam, sau đó bảo Dương Quan Quan dẫn mình đến quán ăn.  

  Advertisement

Đi vào bên trong quán ăn, mấy đĩa thịt bò lớn nhanh chóng bị tống hết vào trong bụng của Tề Đẳng Nhàn, ngay cả phần xương tủy cứng ngắc đã được nấu nhừ cũng bị hắn nhai nát mà nuốt xuống bụng ăn cùng với thịt.  

 

Trong lúc bọn họ đang dùng bữa thì Ngọc Tiểu Long còn gọi điện thoại đến để hỏi thăm tình hình một chút, cuối cùng cô ta chỉ nói một câu bằng bằng giọng hết sức lạnh nhạt: “Anh không sao thì tốt rồi.”  

 

Có điều Tề Đẳng Nhàn vẫn có thể nhận ra được sự quan tâm trong giọng nói của Ngọc Tiểu Long.  

 

Ngọc Tiểu Long là người hiểu rõ nhất rằng Hồng Thiên Đô là loại người nguy hiểm đến mức độ nào, nếu như Tề Đẳng Nhàn đã có thể thoát khỏi bàn tay của Hồng Thiên Đô mà giữ lấy mạng mình trong tình huống đã cạn kiệt thể lực thì có thể nói là hắn đã được ông trời chiếu cố hết mức.

 

Sau khi ăn cơm xong, Tề Đẳng Nhàn không muốn trở về nghỉ ngơi, dẫn theo Dương Quan Quan đi xem phim bom tấn mới công chiếu, nói là nghỉ ngơi thư giãn thì không nhất định là phải ở nhà.  

 

Dương Quan Quan cảm thấy cũng có lý, xem xong một bộ phim thì đã hơn chín giờ.  

 

Sau đó, Tề Đẳng Nhàn lại kéo cô chui vào một cửa hàng PS, nói là để cho cô ta dạy mình chơi game.  

 

Dương Quan Quan trước đó là dựa vào phát sóng trực tiếp chơi trò chơi để kiếm tiền, Tề Đẳng Nhàn đâu phải là đối thủ, bị ngược đến chết đi sống lại.  

 

Chẳng qua, mặc dù là đang bị ngược, nhưng Tề Đẳng Nhàn vẫn rất kiên trì, cho dù chết vô số lần thì vẫn có thể kiên cường đứng lên để tái chiến lần nữa.  

 

Ngoài đời thực, Dương Quan Quan không phải là đối thủ của hắn, nhưng trong trò chơi, lại có thể dùng những liên chiêu để làm hắn chết trên không trung luôn, đến hạ xuống đất cũng không hạ được.  

 

Thời gian lúc này, thường thường trôi qua rất nhanh, vừa tính tiền ra cửa, ô hô, đã sắp ba giờ sáng.  

 

"A, đã trễ như vậy rồi... Thật là khó bắt taxi.” Tề Đẳng Nhàn nhìn thoáng qua đồng hồ đeo tay, ra vẻ bất đắc dĩ nói.  

 

Vừa vặn, hai chiếc taxi trống đã chạy song song ở đoạn đường trước mặt, thậm chí còn bấm còi trước, muốn xem xem bọn họ có vẫy tay hay không.  

 

Dương Quan Quan quay đầu trừng mắt nhìn hắn.  

 

Tề Đẳng Nhàn ngượng ngùng ho khan hai tiếng, tài xế này, cũng quá biết đám đi, chó thật!  

 

"Xe vậy mà còn rất nhiều... Nhưng trở về bằng xe buýt trong hơn một giờ thì thật sự là quá mệt mỏi rồi.” Tề Đẳng Nhàn ngáp dài nói.  

 

"Có phải sắp tới anh muốn nói, khách sạn kia cũng không tệ lắm nhỉ?" Ánh mắt Dương Quan Quan nhìn nghiêng về phía đối diện.  

 

"Ôi, làm sao cô biết, trước kia từng ở qua ở đây à?" Tề Đẳng Nhàn hỏi.  

 

"..." Dương Quan Quan đối với sự vô liêm sỉ của hắn chỉ có thể giơ ngón giữa lên.  

Tề Đẳng Nhàn bỗng nhiên nói: "Cô có biết Phó lão viết ba chữ Thiên Hành Kiện, có hàm ý gì không?”  

 

 

Dương Quan Quan không nghĩ tới hắn thoáng cái đã đứng đắn như vậy, không khỏi ngẩn người, nói: "Xuất phát từ quẻ càn của Dịch Kinh, quân tử lấy đó mà không ngừng vươn lên, tôi biết mà..."  

 

 

"Thiên Hành Kiện, mỗi ngày đều cần làm việc để chăm sóc sức khỏe tốt hơn!" Tề Đẳng Nhàn nói.  

 

 

“Anh thôi đi!” Dương Quan Quan bị chọc cười, đưa tay đấm hắn, kết quả Tề Đẳng Nhàn lại chạy trốn, cô vung nắm đấm đuổi theo hắn.  

 

 

Một đuổi một chạy này, vậy mà lại để cho Tề Đẳng Nhàn dẫn tới cửa khách sạn.  

 

 

Đến cửa lớn, Dương Quan Quan mới biết rõ mình trúng kế!