Tuyệt Thế Cường Long

Chương 820: Có biết xấu hổ là gì hay không vậy?”




 

 Chứng kiến Tề Đẳng Nhàn ra tay nặng nề như vậy, dĩ nhiên trong lòng Long Á Nam chỉ có trầm trồ ca ngợi hắn mà thôi.  

 

Với những cao thủ ở cấp bậc như Bạch Liễu, cứ chết người nào thì bớt được người ấy, bây giờ cô ấy đã bị Tề Đẳng Nhàn móc hai con mắt, nhất định là cô ấy sẽ sống như một người tàn phế trong suốt nửa quãng sau của cuộc đời, cũng không còn khả năng để bán mạng cho nhà họ Triệu thêm nữa.  

 

Bạch Liễu muốn sử dụng chiêu chỉ cần dùng bốn lạng để địch lại cả ngàn cân với Tề Đẳng Nhàn nhằm làm tiêu hao thể lực của hắn, thế nhưng rốt cuộc cô ấy vẫn còn đánh giá quá thấp sự khủng khiếp của Tề Đẳng Nhàn.  

 

Chỉ với một chiêu trong thế đánh hình hổ kia là đủ để Bạch Liễu dù có dùng sức lực khắp toàn thân mà vẫn có cảm giác như cả người mình vỡ tan ra thành từng mảnh, cánh tay của cô ấy bị bẻ quặt xuống, thậm chí ngay cả chiêu “Song long đoạt châu” kia cũng vô cùng mạnh mẽ.  

  Advertisement

Long Á Nam âm thầm cảm thấy sảng khoái trong lòng, nhà họ Triệu dám giở trò trong cuộc thi khảo sát, thay đổi giám khảo ngay trước khi cuộc thi khảo sát bắt đầu, nhưng như vậy thì có sao chứ? Những người chịu thua thiệt vẫn chỉ là bọn họ mà thôi!  

 

“Thắng thì làm vua, thua thì làm giặc, tùy cậu muốn nói thế nào thì nói. Có điều cậu không thể thắng mãi được đâu!” Bạch Liễu cố nhịn cơn đau đớn khổ sở để ngồi dậy rồi nói bằng giọng rất lạnh lùng.  

 

“Luôn có những người muốn thắng cuộc, vậy thì tại sao người đó lại không phải là tôi?” Tề Đẳng Nhàn cũng đáp trả lại bằng một câu danh ngôn kinh điển.  

  Advertisement

Bạch Liễu cười lạnh nói: “Tôi đã thất bại rồi, có điều ban nãy cậu đã bạo phát vài lần, hẳn cũng tiêu hao không ít thể lực đấy nhỉ? Cậu đã qua được cửa ải của tôi trong cuộc thi khảo sát lần này, hãy đi qua cửa ải tiếp theo đi!”  

 

Sau khi bước qua cánh cổng lớn để tới võ trường thứ hai, sắc mặt của Long Á Nam lại càng trở nên xám xịt.  

 

Người đứng ở trung tâm võ trường kia, bất ngờ thay, chính là Diệp Thành!  

 

Anh ta mặc toàn đồ đen, trong tay có cầm theo một thanh kiếm cổ, tư thế thẳng tắp, chỉ tùy ý đứng ở nơi đó thôi mà lại toát ra một luồng khí như gió cuốn, dường như nó sắp tuôn trào ra khỏi cơ thể của anh ta.  

 

“Các người có còn biết xấu hổ là gì hay không vậy? Rõ ràng tất cả đều là cao thủ nằm ở bậc tông sư, vậy mà các người còn dám làm ra những chuyện như thế này hết lần này đến lần khác? Tất cả chỉ vì muốn đẩy Tề chuẩn tướng ra khỏi vị trí của anh ta hiện tại sao?” Long Á Nam không nhịn được mà mắng to.  

 

Diệp Thành căn bản không thèm nghe những gì cô ta vừa mới nói, anh ta chỉ nhìn về phía Tề Đẳng Nhàn, bình tĩnh cất tiếng: “Diệp Thành, Cửu Cung Kiếm, xin được chỉ giáo!”  

 

Anh ta vừa nói vừa nâng kiếm ôm quyền, chắp tay hành lễ.  

 

Tề Đẳng Nhàn nhìn thấy một gương mặt vô cùng quen thuộc, đó là Lôi Cuồng, người đã từng làm vệ sĩ cho Hướng Đông Tinh trước kia.  

 

“Đó là đồ đệ của anh à?” Tề Đẳng Nhàn quay đầu lại hỏi.  

 

“Chính là đồ đệ của tôi.” Diệp Thành hờ hững đáp.  

 

Tề Đẳng Nhàn bĩu môi, hỏi anh ta: “Luyện kiếm được mấy năm rồi?”  

 

Diệp Thành trả lời: “Đã mười năm có lẻ.”  

 

Tề Đẳng Nhàn nói: “Không bằng đồ đệ của tôi đâu, còn kém xa lắm.”  

 

Khóe miệng của Lôi Cuồng run run, anh ta không cam lòng, sao các người nói tới nói lui mà còn kéo theo cả ông đây vào làm gì nữa?  

 

Trên mặt Dương Quan Quan cũng lộ ra một chút kiêu ngạo, bất cứ ai cũng nói rằng cô ta là một thiên tài võ học chỉ có một người trên một vạn người, mà ngay cả Tề Bất Ngữ cũng phải khen cô ta không dứt miệng.  

 

“Xin được chỉ giáo.” Diệp Thành không muốn nghe những lời vô ích của Tề Đẳng Nhàn nữa, anh ta bước một bước về phía trước, tiếp tục chắp tay hành lễ.  

 

“Chỉ giáo đi nào.” Tề Đẳng Nhàn cũng không muốn khách sáo thêm với anh ta làm gì.  

Long Á Nam giận dữ nói: “Cái đám đại tông sư các người đấy, thay nhau ra trận thì cũng đành thôi đi, đã vậy còn định dùng binh khí nữa, có biết xấu hổ là gì hay không vậy?”  

 

 

Diệp Thành bình tĩnh đáp lời cô ta: “Thứ võ công mà tôi rèn luyện bao năm là Cửu Cung Kiếm, dĩ nhiên tôi phải sử dụng kiếm mới được. Nếu Tề chuẩn tướng thấy như vậy là không hợp lý thì cậu ta cũng có thể chọn một món vũ khí để đấu với tôi, hoặc nếu cậu ta thực sự cảm thấy quá bất công thì cũng có thể không tham gia cuộc thi khảo sát này nữa!”  

 

 

Long Á Nam tức giận tới nỗi không chịu được, cô ta thầm nghĩ quả thật những kẻ này không cần mặt mũi nữa rồi, một đám có danh tiếng lớn như vậy mà không biết giới hạn là gì hết!  

 

 

“Tôi chỉ sợ nếu như tôi dùng đến binh khí thì ngay cả cơ hội rút kiếm mà anh cũng không có thôi. Thế nên tôi cũng chẳng cần đâu.” Tề Đẳng Nhàn mỉm cười.  

 

 

Những lời hắn vừa nói khiến tất cả mọi người có mặt tại hiện trường đều hét lên đầy kinh ngạc!  

 

 

“Kiếm thần Diệp Thành, năm đó anh ta đã đi về phía đông của nước Nhật Bản, chỉ có một người một kiếm mà có thể đánh bại tổng cộng hơn hai mươi nhân vật có cấp bậc tông sư của nước Nhật Bản, vậy mà lại có người dám không để anh ta vào mắt như thế sao?”