Tuyệt Thế Cường Long

Chương 813: “Chúc mừng phó tổng giám đốc Kim!”




 

 Kim Thần Hi thầm run rẩy trong lòng, cô ta nghĩ: “Không ngờ anh ta có thể đánh người ta ra nông nỗi thê thảm như thế này, anh rể của mình thực sự là một người rất dữ tợn! Có điều nếu như anh ta không dữ tợn đến vậy thì chị họ của mình cũng chưa chắc có thể đứng vững gót chân ở Ma Đô, nếu muốn đối phó với nhà họ Dương thì phải nhờ đến loại người hung ác như vậy chứ.”  

 

Các nhân viên và những người nắm giữ chức vụ cao của tập đoàn Gukoo cũng đều ngẩn người ra ngay tại chỗ, tất cả bọn họ đều ngơ ngác, chưa một ai hiểu được rằng rốt cuộc đang có chuyện gì xảy ra.  

 

“Được rồi, ông hãy mau nhường lại cổ phần của tập đoàn rồi thu xếp chào tạm biệt mọi người đi, tôi có thể trả cho ông một chút tiền lương nữa.” Tề Đẳng Nhàn quay đầu lại hờ hững nói với Vương Khai Vũ.  

 

Nét mặt của Vương Khai Vũ cứng ngắc, hai gò má của ông ta liên tục run run.  

 

Ngày hôm qua Vương Khai Vũ đã nói quá nhiều điều, ông ta muốn ép cho Tề Đẳng Nhàn không còn đường lui trước mặt bao nhiêu con người như vậy, nhưng ông ta đâu thể ngờ được rằng Tề Đẳng Nhàn người ta thực sự có thể giải quyết được chuyện của Tài Phiệt Thượng Tinh.  

 

Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói: “Ông cũng có thể thử nuốt lời xem, có điều ông phải nghĩ cho thật kỹ về hậu quả, ông cứ nhìn bộ dạng kia của Choi Jeong Han rồi nghiêm túc quyết định!”  

 

Rõ ràng Tề Đẳng Nhàn đang cảnh cáo Vương Khai Vũ, bất cứ ai sáng suốt đều hiểu được điều đó.  

 

Những người đứng xung quanh Vương Khai Vũ đều nhanh chóng tản ra như thể ông ta là bệnh dịch truyền nhiễm vậy.  

 

Đúng như những gì mà Tề Đẳng Nhàn đã dự đoán, một khi hắn đã giải quyết được sự việc liên quan tới Tài Phiệt Thượng Tinh thì tất cả mọi người sẽ thấy tập đoàn có thể ổn định lại, cũng có thể kiếm được thật nhiều tiền, vậy thì đương nhiên bọn họ sẽ nguyện ý đi theo ông chủ là hắn, liệu còn ai muốn hưởng ứng theo lời của một phó tổng giám đốc như Vương Khai Vũ cơ chứ?  

 

Phó Minh Tinh cũng bước ra từ phía sau và nói: “Vương tổng này, ông phải giữ đúng lời hứa đi, mọi người cũng không thể giúp được gì cho ông đâu.”  

 

Đôi môi của Vương Khai Vũ run rẩy, ông ta chậm rãi đáp lại: “Tôi biết rồi.”  

 

Tề Đẳng Nhàn đảo mắt nhìn sang, lạnh lùng nói: “Bây giờ tôi sẽ đề cử phó quản lý Kim Thần Hi lên nhậm chức phó tổng giám đốc thay cho Vương Khai Vũ, ai tán thành, ai phản đối nào?!”  

 

Không một ai ở hiện trường dám lên tiếng chứ đừng nói đến chuyện phản đối hắn.  

 

Làm gì có ai dám phản đối cơ chứ, chỉ sợ Tề Đẳng Nhàn sẽ thực sự sẽ dùng một cước đá người ta bay ra khỏi cửa giống như trong phim điện ảnh vậy…  

 

“Chúc mừng phó tổng giám đốc Kim!”  

 

Không biết là ai dẫn đầu quát to lên một tiếng, sau đó tiếng vỗ tay vang lên.  

 

Chỉ trong thoáng chốc mà tiếng vỗ tay đã kéo tới như thủy triều.  

 

Kim Thần Hi ngẩn người ra ngay tại chỗ, khuôn mặt đỏ bừng lên như quả cà chua, cô ta chưa từng nghĩ bản thân sẽ có ngày một bước lên mây như hiện tại.  

 

Tề Đẳng Nhàn quay đầu về phía Kim Thần Hi rồi nói: “Cô hãy làm việc cho tốt đi, đừng có phụ lòng tôi vì đã đề bạt cô, nếu cô có vấn đề thì không hiểu thì cứ thoải mái bàn luận với chị họ của cô bất cứ lúc nào, cô ấy cũng có năng lực lắm đấy.”  

 

Kim Thần Hi trả lời: “Vâng thưa anh rể, nhất định tôi sẽ nỗ lực!”  

 

Dương Quan Quan đứng ở bên cạnh đó mỉm cười vỗ tay, giờ phút này cô ta thấy trong lòng mình có chút ấm áp, cũng có chút cảm động.  

 

Cô ta không nhịn được mà mơ về một ngày bản thân cũng có thể giúp đỡ những người mà mình quan tâm!  

Tuy sự trợ giúp lần này là do một tay Tề Đẳng Nhàn mang lại, nhưng cô ta cũng không coi mình như người ngoài.  

 

 

Vương Khai Vũ tạm thời rời khỏi cương vị công tác với vẻ mặt rầu rĩ như cha mẹ chết, với ông ta mà nói thì sự việc ngày hôm nay chẳng khác gì một đòn đánh nặng nề khiến ông ta váng đầu hoa mắt.  

 

 

“Này tên ngu ngốc kia, ông biết rõ Tề tổng là ông chủ của chúng ta mà còn dám làm trái lời của Tề tổng, ông muốn chết đấy à?”  

 

 

“Phải đấy phải đấy, loại người thế này đúng là không biết tốt xấu, không biết sống chết gì hết, đáng đời ông ta!”  

 

 

Lúc này thì tình hình đã hoàn toàn thay đổi, những người vừa rồi còn khen ngợi Vương Khai Vũ bây giờ lại mỉm cười khinh thường ông ta.  

 

 

Xã hội hiện thực này chính là như thế đó, thắng thì làm vua, thua thì làm giặc.